Lửa Thử Lụa - Chương 8: Niềm tin của cả làng

 Chương 8: Niềm tin của cả làng

Tiếng “ting” vang lên từ chiếc điện thoại cũ của Diệp không chỉ là âm thanh báo hiệu một giao dịch thành công. Nó là tiếng chuông báo hiệu một kỷ nguyên mới, một sự hồi sinh kỳ diệu cho xưởng lụa “Vân Diệp” tưởng chừng đã chìm vào quên lãng. Sự thật hiển hiện qua những con số không biết nói dối. Lô hàng đầu tiên, dù nhỏ, đã mang về một khoản lợi nhuận mà Diệp chưa bao giờ dám mơ tới. Nó đủ để cô trang trải hết những khoản nợ cấp bách, đủ để lo cho đợt tái khám và tiền thuốc của Minh trong cả nửa năm tới, và quan trọng hơn cả, nó thắp lên một ngọn lửa hy vọng rực rỡ.

Tin vui như một dòng nước mát lành lan đi khắp làng Xá Vân khô cằn vì nghèo khó. Câu chuyện về xưởng lụa nhà bà Oanh hợp tác với “cậu Sơn trên thành phố” bán hàng đi tận Singapore đã trở thành giai thoại được bàn tán nhiều nhất ở quán nước đầu làng. Mấy người thợ được Diệp gọi lại làm việc, ngoài tiền lương còn được một khoản thưởng hậu hĩnh, tay bắt mặt mừng khoe khắp nơi. Họ kể về sự chuyên nghiệp của Sơn, về những chiếc hộp tre sang trọng, và về email khen ngợi của khách hàng nước ngoài.

Những người từng nhìn mẹ con Diệp bằng ánh mắt thương hại, thậm chí có chút dè bỉu, giờ đây đã đổi sang ngưỡng mộ và cả ghen tị. Họ thấy bà Oanh đi lại trong xưởng, lưng thẳng hơn, nụ cười đã trở lại trên đôi môi hằn sâu nếp nhăn lo toan. Họ thấy những khung cửi phủ bụi bao năm đã hoạt động trở lại, tiếng thoi đưa lách cách một lần nữa trở thành bản giao hưởng của sự sống.

Trong bữa cơm tối hôm đó, Sơn đã khéo léo gieo vào lòng mọi người một hạt mầm ý tưởng. Anh nói về đơn hàng mùa xuân lớn gấp mười, hai mươi lần từ đối tác Singapore. Anh nói về việc cần phải trữ một lượng lớn nguyên liệu quý, đầu tư thêm khung cửi, và về nguồn vốn có hạn của S-Vina.

"Nếu," anh nói, giọng thong thả mà đầy sức nặng, "nếu chúng ta có thể huy động thêm vốn từ các hộ dân trong làng, để cùng nhau phát triển, thì với mức lợi nhuận này, chẳng mấy chốc mọi người sẽ có một cuộc sống sung túc hơn." 

Anh không ép buộc, chỉ vẽ ra một con đường thênh thang, một viễn cảnh tương lai rạng rỡ cho tất cả. Lời đề nghị đó, cùng với thành công nhãn tiền, đã trở thành một hòn đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng của làng Xá Vân, tạo ra những gợn sóng lan tỏa không ngừng.

Người đầu tiên tìm đến không ai khác là ông Bá, một trong những nghệ nhân dệt lâu năm và đức cao vọng trọng nhất làng. Ông đến vào một buổi chiều, khi Diệp và Sơn đang bàn bạc về các mẫu hoa văn mới. Ông không còn vẻ ngập ngừng như lần trước. Ông đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt ánh lên sự quyết đoán.

"Cô Diệp, cậu Sơn," ông nói, giọng sang sảng. "Chuyện làm ăn của hai người, cả làng này đã thấy, đã tin. Tôi có một khoản tiết kiệm dưỡng già, tính để cho thằng cháu đích tôn sau này lấy vợ. Nhưng để không thì tiền mất giá, mà gửi ngân hàng thì chẳng được bao nhiêu. Tôi muốn góp vốn cùng cô cậu. Lời lãi bao nhiêu không quan trọng, cái chính là tôi tin vào cô Diệp, và tin vào cái tâm của cậu Sơn."

Diệp vô cùng xúc động. Cô nhìn Sơn, thấy anh gật đầu mỉm cười, một nụ cười ấm áp và trân trọng.

"Cháu cảm ơn tấm lòng của bác," Sơn nói, đứng dậy đỡ lấy bàn tay chai sần của ông Bá. "Chúng cháu không dám hứa hẹn điều gì to tát, chỉ xin hứa sẽ làm việc bằng tất cả tâm sức để không phụ sự tin tưởng này. Chúng ta sẽ cùng nhau làm giàu, không chỉ cho riêng ai, mà cho cả làng lụa này."

Hành động của ông Bá như một sự bảo chứng bằng vàng. Sáng hôm sau, thêm vài hộ gia đình khác tìm đến. Họ là những người thợ xe tơ, những người nhuộm vải mà Diệp đã từng nghĩ đến trong mô hình "làng nghề vệ tinh" của Sơn. Họ mang theo những khoản tiền không lớn, chỉ vài ba triệu, là tất cả những gì họ chắt chiu được. Nhưng sự do dự vẫn còn đó.

"Liệu có chắc ăn không cô Diệp?" – một người phụ nữ có nước da sạm nắng, tay vê vê vạt áo, lo lắng hỏi. "Nhà tôi còn hai đứa con đang tuổi ăn học, số tiền này là mồ hôi nước mắt đấy ạ."

Trước những băn khoăn đó, Sơn quyết định tổ chức một buổi gặp mặt thân mật ngay tại sân xưởng "Vân Diệp". Anh không gọi đó là cuộc họp, mà là "buổi trà nước chia sẻ cơ hội". Anh cho kê bàn ghế, bà Oanh tự tay pha những ấm trà sen thơm ngát. Mọi người đến, ban đầu còn e dè, nhưng sự niềm nở của mẹ con Diệp và phong thái tự tin của Sơn dần khiến không khí trở nên cởi mở.

Sơn đứng trước mọi người, không dùng những từ ngữ kinh doanh cao siêu, mà nói bằng một ngôn ngữ giản dị và chân thành. Anh không trình chiếu slide, mà cầm trên tay một chiếc khăn lụa thành phẩm.

"Thưa các bác, các cô chú," anh bắt đầu. "Thứ cháu cầm trên tay không phải là một chiếc khăn. Nó là mồ hôi của người xe tơ, là sự khéo léo của người dệt lụa, là bí quyết ngàn đời của người nhuộm vải. Nó là tinh hoa của làng Xá Vân chúng ta."

Anh kể lại câu chuyện khách hàng Singapore đã kinh ngạc thế nào trước vẻ đẹp của tấm lụa. Anh cho mọi người xem email khen ngợi, cho xem cả lệnh chuyển tiền từ ngân hàng quốc tế. Những bằng chứng sống động, không thể chối cãi.

"Vấn đề của chúng ta," anh tiếp tục, giọng đầy nhiệt huyết, "là chúng ta đang sở hữu kho báu nhưng lại không biết cách bán. S-Vina của cháu có con đường, có chìa khóa để mở cánh cửa ra thế giới. Nhưng một mình cháu, một mình xưởng Vân Diệp là không đủ. Chúng ta cần một sức mạnh tập thể."

Anh nhìn thẳng vào từng người, ánh mắt chân thành. "Cháu không kêu gọi mọi người đưa tiền cho cháu. Cháu mời mọi người cùng đầu tư vào chính công sức, vào chính tương lai của mình. Chúng ta sẽ thành lập một hợp tác xã kiểu mới. Xưởng Vân Diệp của mẹ con cô Diệp sẽ là trái tim, là nơi giữ gìn chất lượng tinh hoa nhất. Còn các hộ gia đình sẽ là những vệ tinh, nhận nguyên liệu, gia công và nhận tiền công sòng phẳng. Ngoài ra, với số vốn góp vào, cuối mỗi lô hàng, mọi người sẽ được chia lợi nhuận tương ứng. Mọi thu chi, cháu cam kết sẽ công khai, minh bạch trên một cuốn sổ chung do chính cô Diệp và một đại diện do bà con cử ra cùng quản lý."

Kế hoạch đó đánh trúng vào mọi mong muốn của người dân. Họ vừa có việc làm, vừa có thêm thu nhập từ lợi nhuận. Sự minh bạch mà Sơn đề nghị, với Diệp là người cầm trịch, đã xóa tan những nghi ngờ cuối cùng.

Diệp, đứng bên cạnh Sơn, cảm nhận được ánh mắt của cả làng đang đổ dồn về phía mình. Cô biết, Sơn có thể là người vẽ ra viễn cảnh, nhưng cô mới là người bảo chứng cho niềm tin đó. Cô hít một hơi thật sâu.

"Thưa bà con," giọng cô vang lên, rõ ràng và đĩnh đạc. "Hơn ai hết, cháu hiểu những khó khăn của làng mình. Cháu đã từng ở trong cảnh bế tắc, tuyệt vọng. Chính anh Sơn đã mang đến cơ hội này. Lô hàng đầu tiên đã chứng minh tất cả. Con đường này không dễ dàng, nhưng nếu chúng ta đồng lòng, cháu tin chúng ta sẽ làm được. Cháu xin lấy danh dự của gia đình, của thương hiệu Vân Diệp để đảm bảo với mọi người, cháu sẽ không để một đồng vốn nào của bà con bị sử dụng sai mục đích."

Lời nói của Diệp như một sự cam kết cuối cùng. Một người, rồi hai người, rồi cả chục người lần lượt đứng lên. Họ về nhà, mang đến những khoản tiền tiết kiệm được gói ghém cẩn thận trong những chiếc khăn tay, trong những chiếc túi vải đã sờn cũ. Có người góp năm triệu, có người góp mười triệu, có cả gia đình gom góp được hai mươi triệu. Đó không chỉ là tiền. Đó là niềm tin, là hy vọng của họ về một cuộc đời no ấm hơn cho con cháu.

Đêm đó, khi mọi người đã về hết, trong xưởng chỉ còn lại Diệp, bà Oanh và Sơn. Dưới ánh đèn vàng, cuốn sổ ghi tên những người góp vốn đã dài gần hai trang giấy. Tổng số tiền huy động được là một con số khổng lồ mà Diệp chưa từng tưởng tượng. Tay cô run run khi cộng lại những con số. Gánh nặng trách nhiệm trên vai cô giờ đây không chỉ là gia đình, mà là cả một ngôi làng.

Sơn nhìn cô, mỉm cười. "Đừng lo lắng, Diệp. Đây là áp lực, nhưng cũng là động lực. Chúng ta sẽ không làm họ thất vọng."

Diệp gật đầu, nhìn anh với ánh mắt ngập tràn sự biết ơn và một niềm tin tuyệt đối. Mọi hoài nghi, lo sợ đã tan biến. Trước mắt cô, một tương lai rực rỡ đang rộng mở. Những ngày nắng đẹp đã thực sự đến rồi, xua đi bóng tối đã bao trùm lấy xưởng lụa "Vân Diệp" bấy lâu nay. Cô không hề biết rằng, chính những tia nắng rực rỡ này lại đang báo hiệu cho một cơn bão giông khủng khiếp sắp ập tới.

Đọc tiếp theo.

👉 Nghe giọng đọc cảm xúc tại:  

Comments

Popular posts from this blog

Lửa Thử Lụa – Chương 01: Xưởng lụa "Vân Diệp"

Mục lục truyện – Lửa Thử Lụa – Truyện ngôn tình hiện đại cảm động (48 chương)

Mục lục truyện - Bàn Cờ Đế Vương - Truyện Ngôn Tình Ngắn