Chương 30: Chạm mặt

 Chương 30: Chạm mặt

Không khí náo nhiệt của hậu trường vòng bán kết vẫn chưa lắng xuống sau khi kết quả được công bố. Diệp và Minh vẫn còn đứng ở một góc nhỏ, bên cạnh gian trưng bày đơn sơ của mình. Niềm vui sướng và sự ngỡ ngàng khi được vào vòng chung kết vẫn còn lân lân, nhưng xen lẫn vào đó là một nỗi lo âu mơ hồ về những gì sắp tới. Vòng chung kết – đó là một sân khấu quá lớn, quá xa vời so với những gì cô từng tưởng tượng.

Các thí sinh khác cũng đang trải qua những cung bậc cảm xúc khác nhau. Người thì hân hoan gọi điện thoại báo tin cho gia đình, người thì lặng lẽ thu dọn đồ đạc với vẻ mặt tiếc nuối. Giữa không gian ồn ào đó, Lê Hoàng Sơn nổi bật như một tâm điểm. Anh ta đang được một nhóm phóng viên vây quanh, tự tin trả lời những câu hỏi với nụ cười rạng rỡ thường trực. Bộ sưu tập lụa S-Vina, với vẻ đẹp hoàn hảo và câu chuyện thương hiệu bóng bẩy, nghiễm nhiên chiếm trọn sự chú ý của truyền thông.

Khi đám đông phóng viên dần tản đi, Sơn mới có dịp nhìn quanh. Ánh mắt anh ta lướt qua một lượt, rồi dừng lại ở góc nhỏ nơi Diệp và Minh đang đứng. Một thoáng ngạc nhiên hiện lên trên gương mặt được trau chuốt kỹ lưỡng của anh ta, rồi nhanh chóng được thay thế bằng một cái nhếch môi đầy vẻ trịch thượng. Anh ta không thể tin được rằng “con bé nhà quê” đó, với những sản phẩm chắp vá kỳ dị kia, lại có thể lọt vào vòng chung kết. Chắc chắn là có sự nhầm lẫn nào đó, hoặc ban giám khảo đã bị câu chuyện bi lụy của cô ta làm cho mủi lòng.

Sơn tiến về phía Diệp, theo sau là vài người trong đội ngũ của S-Vina. Dáng vẻ tự tin, kẻ cả của anh ta khiến những người xung quanh tự động dạt ra, nhường lối.

“Ồ, nếu tôi không nhầm thì đây là cô… Nguyễn Thị Diệp phải không?” Sơn cất giọng, cố tình kéo dài tên cô với một sự mỉa mai không thèm che giấu. “Thật bất ngờ khi lại gặp cô ở một nơi như thế này. Chúc mừng cô đã may mắn lọt vào vòng chung kết. Chắc hẳn ban giám khảo của chúng ta rất ưu ái những câu chuyện cảm động.”

Diệp quay người lại. Khoảnh khắc nhìn thấy Sơn, mọi ký ức đau đớn về sự phản bội, về những đêm dài tuyệt vọng lại ùa về. Lòng căm hận cuộn lên trong lồng ngực, nhưng cô cố gắng nén nó xuống. Lời nói của Minh, sự công nhận nhỏ nhoi từ vòng sơ loại, và ngọn lửa tự tôn vừa được nhen nhóm không cho phép cô tỏ ra yếu đuối trước mặt kẻ thù.

“Chào anh Sơn,” Diệp đáp, giọng cố gắng giữ vẻ bình thản, dù trái tim đang đập mạnh. “Tôi cũng rất bất ngờ khi gặp lại anh ở một sân chơi đề cao sự sáng tạo và những giá trị thật.”

Câu nói của cô có một sự sắc bén ngầm, khiến nụ cười trên môi Sơn hơi khựng lại. Anh ta liếc nhìn những tác phẩm “Lụa Tái Sinh” được trưng bày một cách đơn sơ, rồi bật ra một tiếng cười khẩy.

“Lụa ‘Tái Sinh’ à? Một cái tên nghe cũng… thú vị đấy,” anh ta nói, nhấn mạnh vào chữ “thú vị” với vẻ chế giễu. “Chắc là cô đã nhặt nhạnh từ chính đống tro tàn mà tôi vô tình để lại ở cái xưởng lụa cũ kỹ của cô phải không? Cũng có óc sáng tạo đấy chứ, biết tận dụng phế liệu.”

Minh, đứng bên cạnh Diệp, không thể chịu đựng được nữa. Cậu bé siết chặt tay chị, rồi bước lên phía trước, dù người cậu chỉ cao đến vai Sơn. “Ông đừng có mà quá đáng! Chị tôi không nhặt nhạnh của ai cả! Ông mới là kẻ ăn cắp!”

Sơn hơi cau mày nhìn xuống thằng bé gầy gò, rồi lại nhìn Diệp với ánh mắt như muốn nói “cô xem lại người nhà của mình đi”.

“Trẻ con không biết gì thì đừng xen vào chuyện người lớn,” anh ta nói, rồi lại quay sang Diệp, giọng đầy vẻ bề trên. “Nói thật nhé, Diệp. Tôi không hiểu sao cô lại có thể vào được đến vòng này. Mấy mảnh lụa vụn đó mà cô cũng dám gọi là bộ sưu tập sao? Cô nghĩ mình có thể dùng thứ đó để cạnh tranh với S-Vina, với những thiết kế đẳng cấp quốc tế, được tạo nên từ những thước lụa hoàn hảo nhất của tôi à?”

Anh ta ngừng một chút, nhìn phản ứng của Diệp, rồi nói tiếp, giọng chuyển sang một sự đe dọa ngấm ngầm: “Cuộc thi này là một sân khấu lớn, không phải là nơi dành cho những kẻ tay ngang thích thử vận may. Cô nên biết vị trí của mình ở đâu thì hơn. Làng lụa của cô, xưởng của mẹ cô, có lẽ giờ này đã không còn gì để mất nữa rồi phải không? Rút lui khỏi cuộc thi khi còn có thể, có khi lại là một quyết định khôn ngoan đấy. Để giữ lại chút thể diện cuối cùng.”

Từng lời nói của Sơn như những mũi kim tẩm độc, châm chích vào lòng tự trọng của Diệp. Nhưng cô không lùi bước. Cô nhìn thẳng vào mắt Sơn, đôi mắt cô ánh lên một sự kiên định lạ thường.

“Thưa anh Sơn,” cô nói, giọng rành rọt. “Giá trị của một tác phẩm nghệ thuật không nằm ở sự hào nhoáng của vật liệu bên ngoài, mà nằm ở cái hồn, ở câu chuyện và ở sự chân thật mà người nghệ sĩ đặt vào đó. Lụa của tôi có thể được làm từ những mảnh vụn, nhưng nó chứa đựng cả một di sản, cả một quá trình tái sinh từ nỗi đau. Còn lụa của anh, dù có bóng bảy, có đắt tiền đến đâu, thì nó cũng chỉ là một cái xác không hồn được xây dựng trên sự dối trá.”

Cô dừng lại, hít một hơi thật sâu. “Tôi không lừa dối ai cả. Người lừa dối, người ăn cắp ở đây chính là anh. Và tôi tin rằng, sự thật rồi sẽ có ngày được phơi bày. Còn về việc rút lui,” cô mỉm cười, một nụ cười vừa cay đắng vừa kiêu hãnh, “tôi đến đây không phải để rút lui. Tôi đến đây để đòi lại những gì thuộc về mình, thuộc về ‘Vân Diệp’.”

Cuộc đối thoại căng thẳng của họ đã bắt đầu thu hút sự chú ý của một vài người xung quanh. Sơn nhận thấy điều đó. Anh ta không muốn gây ồn ào ở đây. Sự tự tin ban đầu của anh ta có chút lung lay trước thái độ không hề sợ sệt của Diệp. Anh ta không ngờ con bé nhà quê ngày nào lại có thể trở nên cứng cỏi như vậy.

“Được thôi,” Sơn nhún vai, cố tỏ ra vẻ bất cần. “Để rồi xem mèo nào cắn mỉu nào. Sân khấu của ‘Tinh hoa Việt’ chỉ dành cho những ngôi sao thực thụ, không phải cho những kẻ thích mơ mộng hão huyền, cố gắng nhặt nhạnh chút hào quang từ đống tro tàn.”

Nói rồi, anh ta quay gót, cùng đội ngũ của mình rời đi một cách vênh váo. Trước khi đi, anh ta còn liếc lại nhìn Diệp một lần nữa, ánh mắt chứa đầy sự cảnh cáo và khinh miệt.

Khi bóng Sơn đã khuất, Diệp mới khẽ thở ra, người hơi run lên. Cuộc chạm trán bất ngờ này, dù căng thẳng, nhưng lại khiến cô cảm thấy một điều gì đó khác lạ. Cô không còn là nạn nhân chỉ biết khóc lóc và chịu đựng. Cô đã dám đối mặt, dám nói lên sự thật.

Minh nắm lấy tay chị. “Chị làm tốt lắm.”

Diệp nhìn em trai, khẽ mỉm cười. Đúng vậy, cô đã làm tốt. Nhưng cô biết, đây mới chỉ là bắt đầu. Kẻ thù của cô đã nhận ra sự hiện diện của cô, và chắc chắn sẽ không để yên. Cuộc chiến ở vòng chung kết sẽ còn khốc liệt hơn nhiều. Lời nói của Sơn, dù đầy ác ý, lại vô tình gieo vào đầu cô một suy nghĩ: cô không thể chiến thắng chỉ bằng cách trưng bày những sản phẩm đẹp. Cô cần một thứ gì đó hơn thế nữa để vạch trần bộ mặt thật của hắn.

Đọc chương tiếp theo.

👉 Nghe giọng đọc cảm xúc tại:  

Comments

Popular posts from this blog

Lửa Thử Lụa – Chương 01: Xưởng lụa "Vân Diệp"

Mục lục truyện – Lửa Thử Lụa – Truyện ngôn tình hiện đại cảm động (48 chương)

Mục lục truyện - Bàn Cờ Đế Vương - Truyện Ngôn Tình Ngắn