Chương 31: Nước cờ mới
Chương 31: Nước cờ mới
Cuộc chạm trán với Sơn ở hậu trường vòng bán kết để lại trong lòng Diệp một dư âm nặng nề. Khi chiếc xe buýt chầm chậm đưa hai chị em về làng, cô không còn cảm nhận được niềm vui của người vừa chiến thắng một vòng thi. Thay vào đó, những lời nói trịch thượng, những ánh mắt chế giễu của Sơn cứ xoáy sâu vào tâm trí cô.
“Mấy mảnh lụa vụn đó mà cô cũng dám gọi là bộ sưu tập sao?” “Sân khấu này chỉ dành cho những ngôi sao thực thụ, không phải cho những kẻ cố gắng nhặt nhạnh hào quang từ đống tro tàn.”
Sơn đã không còn là một bóng ma của quá khứ. Hắn là một thế lực hữu hình, một gã khổng lồ được bao bọc bởi tiền bạc, truyền thông và sự tung hô của đám đông. Còn cô, dù đã vào chung kết, vẫn chỉ là một cô gái nhà quê với một câu chuyện cảm động và vài tác phẩm được làm từ phế liệu. Cô chợt nhận ra một sự thật cay đắng: sân khấu của “Tinh hoa Việt”, cũng như cuộc đời ngoài kia, không phải lúc nào cũng dành cho sự thật, mà thường thuộc về kẻ có câu chuyện được kể hay hơn, to hơn.
Tối hôm đó, Diệp trằn trọc không ngủ được. Một ý nghĩ nung nấu trong đầu cô: cô phải vạch mặt Sơn. Cô không thể để hắn tiếp tục dùng di sản của gia đình mình để lừa dối cả thế giới, để bước lên đỉnh vinh quang.
“Chị sẽ nói hết sự thật,” Diệp nói với Minh khi hai chị em ngồi bên nhau trong xưởng lụa. “Trong đêm chung kết, khi trình bày về bộ sưu tập, chị sẽ kể câu chuyện về Sơn, về cách anh ta đã lừa gạt mẹ con mình, đánh cắp bí quyết của gia đình. Chị sẽ tố cáo anh ta trước tất cả mọi người.”
Minh im lặng lắng nghe chị, rồi khẽ lắc đầu. “Chị ơi, chị nói, nhưng ai sẽ tin?”
Câu hỏi của Minh như một gáo nước lạnh dội vào ngọn lửa giận dữ của Diệp.
“Ý em là sao?” cô hỏi lại. “Đó là sự thật mà.”
“Nhưng chúng ta không có bằng chứng,” Minh phân tích, giọng cậu chững chạc lạ thường. “Hợp đồng chị đã ký. Anh ta có tiền, có một thương hiệu lớn, có cả truyền thông đứng về phía anh ta. Còn chị em mình chỉ có lời nói. Người ta sẽ không tin một thí sinh vô danh như chị. Họ sẽ nghĩ chị đang ghen ăn tức ở, bịa chuyện để hạ bệ đối thủ sáng giá nhất cuộc thi. Lúc đó, chị không chỉ thua, mà còn mất hết cả danh dự.”
Diệp sững người. Minh đã nói đúng. Một lời tố cáo suông, không bằng chứng cụ thể, sẽ chỉ biến cô thành một kẻ đáng thương và lố bịch. Sơn và đội ngũ luật sư của anh ta sẽ dễ dàng biến cô từ nạn nhân thành kẻ vu khống. Cô không thể thắng bằng cách đối đầu trực diện như vậy. Con đường đó là một ngõ cụt.
Sự thật này khiến cô rơi vào một cơn tuyệt vọng mới. Nếu không thể dùng sự thật để chiến đấu, thì cô phải dùng cái gì đây? Làm sao những mảnh lụa vụn của cô có thể đấu lại cả một bộ sưu tập lộng lẫy, được đầu tư hàng trăm triệu của S-Vina? Cô cảm thấy mình như một con tốt nhỏ bé, đang cố gắng đối đầu với một con xe hùng mạnh trên bàn cờ. Dù có đi đường nào, kết cục cũng là thất bại.
Cô thẫn thờ nhìn vào những tác phẩm “Lụa Tái Sinh” đang treo trên vách. Chúng đẹp, chúng có hồn, nhưng chúng quá tĩnh lặng. Chúng không thể tự mình lên tiếng, không thể tự mình kể câu chuyện về sự dối trá của Sơn.
Vậy làm sao để chúng lên tiếng?
Cô nhớ lại lời của Minh: “Thằng Sơn đó nó không có được đôi tay này của chị. Nó không có được những ký ức… ‘Vân Diệp’ vẫn còn ở trong tay chị, trong đầu của chị.”
Đúng vậy. Đó chính là thứ duy nhất cô có mà Sơn không bao giờ có được. Sơn có thể sao chép thành phẩm, nhưng anh ta không thể sao chép được quá trình tạo ra nó. Anh ta có thể đánh cắp công thức, nhưng không thể đánh cắp được linh hồn của người nghệ sĩ khi họ sáng tạo.
Và một ý tưởng lóe lên trong đầu Diệp. Một ý tưởng táo bạo, điên rồ, và cũng đầy rủi ro. Một nước cờ hoàn toàn mới.
Cô sẽ không chỉ trưng bày những tác phẩm đã hoàn thành. Cô sẽ mang cả quá trình sáng tạo lên sân khấu.
Đêm chung kết là một buổi trình diễn thời trang. Các người mẫu sẽ mặc trang phục và sải bước trên sàn catwalk. S-Vina của Sơn chắc chắn sẽ có một màn trình diễn hoành tráng, mãn nhãn. Cô không thể và cũng không muốn chạy đua theo con đường đó. Cô sẽ biến phần trình diễn của mình thành một vở kịch nghệ thuật, một màn trình diễn của sự tái sinh.
Thay vì chỉ có người mẫu, cô sẽ là một phần của màn trình diễn. Cô sẽ mang lên sân khấu một thứ gì đó thật mộc mạc: một chiếc khung thêu nhỏ, một vài mảnh lụa trắng còn sót lại, một vài chén màu nhuộm được chiết xuất từ tự nhiên.
Và rồi, ngay trên sân khấu, dưới ánh đèn, trước hàng trăm khán giả và ban giám khảo, cô sẽ thực hiện lại quá trình tạo ra một tác phẩm “Lụa Tái Sinh”. Cô sẽ cho họ thấy, từ một mảnh lụa tưởng chừng bỏ đi, bằng đôi tay và kỹ thuật của mình, cô có thể biến nó thành một vật phẩm nghệ thuật như thế nào.
Đó sẽ là một lời tố cáo không cần lời nói.
Nó sẽ ngầm thách thức Sơn: “Anh có thể làm được điều này không? Hay anh chỉ biết trưng bày những sản phẩm được làm ra một cách máy móc từ những công thức ăn cắp?”
Nó sẽ chứng minh cho ban giám khảo thấy rằng, giá trị của “Vân Diệp” không nằm ở những sản phẩm hào nhoáng, mà nằm ở chính đôi tay và khối óc của người nghệ sĩ. Đó là thứ di sản sống động, không thể bị sao chép.
Nó cũng sẽ biến câu chuyện “Tái Sinh Di Sản” của cô trở nên chân thực và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Khán giả sẽ không chỉ nghe một câu chuyện, họ sẽ được chứng kiến một quá trình tái sinh ngay trước mắt.
Ý tưởng này khiến tim Diệp đập rộn lên. Nỗi sợ hãi vẫn còn đó, nhưng nó đã bị lấn át bởi một sự phấn khích đến run người. Đây là một nước cờ cực kỳ mạo hiểm. Nó có thể khiến cô trở nên lố bịch nếu thất bại. Ban tổ chức có thể sẽ không đồng ý cho một màn trình diễn khác thường như vậy. Nhưng đó là con đường duy nhất cô nhìn thấy có thể tạo ra sự khác biệt, có thể lật ngược thế cờ.
Cô quay sang Minh, đôi mắt sáng rực. “Minh, chị có một ý này. Chị sẽ không chỉ cho họ xem lụa. Chị sẽ cho họ xem cách lụa được sinh ra.”
Cô bắt đầu phác thảo ý tưởng của mình ra giấy. Không còn là những bản vẽ thiết kế trang phục, mà là những bản vẽ về bố cục sân khấu, về từng hành động cô sẽ thực hiện. Cô không còn là một thí sinh đang cố gắng chiến thắng một cuộc thi. Cô là một nghệ sĩ đang chuẩn bị cho một màn trình diễn để đời, một nước cờ để đòi lại danh dự và di sản của chính mình.
Cô không còn chơi theo luật của Sơn nữa. Cô đang tự tạo ra luật chơi của riêng mình.
Comments
Post a Comment