Chương 32: Đêm chung kết
Chương 32: Đêm chung kết - Hào quang trên sàn diễn dối trá
Đêm chung kết của cuộc thi “Tinh hoa Việt” là một sự kiện được mong chờ nhất trong giới thời trang và nghệ thuật thủ công cả nước. Không gian của nhà hát lớn thành phố, một công trình kiến trúc cổ kính và tráng lệ, được biến hóa thành một sàn diễn thời trang đẳng cấp quốc tế. Ánh đèn sân khấu rực rỡ, hàng trăm ngọn pha lê trên trần nhà phản chiếu lung linh, tiếng nhạc giao hưởng du dương hòa quyện với những bản phối điện tử hiện đại. Khách mời là những nhân vật có tầm ảnh hưởng: các doanh nhân lớn, những ngôi sao giải trí hàng đầu, các nhà phê bình thời trang khó tính, đại diện của các tạp chí danh tiếng và tất nhiên, đông đảo giới truyền thông luôn túc trực để ghi lại từng khoảnh khắc.
Ở một góc nhỏ yên tĩnh phía sau cánh gà, Diệp và Minh đang chuẩn bị cho phần trình diễn của mình. Diệp không có một ê-kíp hùng hậu. Cô chỉ có Minh, cậu em trai gầy gò với đôi mắt luôn ánh lên niềm tin tuyệt đối vào chị gái. Cô đã nhờ ban tổ chức chuẩn bị một chiếc khung thêu nhỏ, một vài chiếc bát sứ đựng màu nhuộm tự nhiên mà cô đã chắt chiu mang theo, và những mảnh lụa trắng. Phần trình diễn của cô sẽ là một sự tương phản hoàn toàn với những gì sắp diễn ra. Cô thoáng nhìn ra sân khấu, thấy đội ngũ kỹ thuật của S-Vina đang tất bật sắp đặt những đạo cụ công phu. Tim cô đập nhanh, một hỗn hợp của sự lo lắng và một quyết tâm sắt đá.
Rồi thời khắc đó cũng đến. Sau những lời giới thiệu hoa mỹ của người dẫn chương trình, một đoạn video ngắn được trình chiếu trên màn hình khổng lồ. Đó là câu chuyện về S-Vina. Những thước phim được quay chuyên nghiệp, mượt mà, giới thiệu về “hành trình tìm về cội nguồn” của Lê Hoàng Sơn, về “khát vọng nâng tầm di sản Việt”. Hình ảnh những làng nghề cổ kính (được làm mờ và quay từ xa để không ai nhận ra Xá Vân), những “nghệ nhân ẩn dật” (mà thực chất chỉ là những diễn viên được thuê), và những sản phẩm lụa tuyệt đẹp của S-Vina hiện lên đầy mê hoặc.
“Và bây giờ,” người dẫn chương trình cất cao giọng, “xin quý vị một tràng pháo tay thật nồng nhiệt để chào đón bộ sưu tập ‘Giấc Mơ Phương Đông’ đến từ thương hiệu S-Vina, dưới sự dẫn dắt của nhà sáng lập tài năng, một trong những ứng cử viên sáng giá nhất cho danh hiệu Quán quân Tinh hoa Việt năm nay, Lê Hoàng Sơn!”
Ánh đèn sân khấu vụt tắt rồi bừng sáng trở lại. Tiếng nhạc nổi lên, một bản hòa tấu kết hợp giữa âm hưởng ngũ cung truyền thống và nhịp điệu điện tử thời thượng. Người mẫu đầu tiên bước ra.
Khán phòng như nín thở.
Đó là một thiết kế áo dài cách tân, được may từ lụa vân màu đỏ son trứ danh của Vân Diệp. Những họa tiết “Lưỡng long chầu nguyệt” được thêu nổi bằng chỉ vàng một cách tinh xảo, nhưng có phần cứng nhắc, thiếu đi sự mềm mại tự nhiên của kỹ thuật thủ công gia truyền. Dù vậy, dưới ánh đèn sân khấu, nó vẫn đẹp một cách lộng lẫy, kiêu sa.
Tiếp theo đó là hàng loạt những thiết kế khác. Những chiếc đầm dạ hội tha thướt được làm từ lụa chàm lam, trên đó là những họa tiết được “lấy cảm hứng” từ những mẫu hoa văn cổ mà Sơn đã chụp lại. Những chiếc khăn choàng mềm mại như mây, nhuộm màu vàng hoa hòe, màu nâu cánh gián của vỏ bàng. Thậm chí, có cả những bộ comple nam lịch lãm bằng lụa đen tuyền, điểm xuyết những chi tiết thêu tinh tế.
Mỗi một thiết kế đều hoàn hảo đến từng đường kim mũi chỉ, màu sắc rực rỡ, phom dáng thời thượng. Tất cả đều được khoác lên mình một vẻ ngoài sang trọng, đẳng cấp, đúng với định vị “thời trang cao cấp” mà Sơn hướng tới. Sàn diễn của S-Vina là một bữa tiệc thị giác thực sự, một minh chứng cho thấy sự “kết hợp tài tình giữa truyền thống và hiện đại”.
Khán giả liên tục trầm trồ. Những tràng pháo tay vang lên không ngớt sau mỗi lượt người mẫu đi qua. Các phóng viên lia máy ảnh liên tục. Trên hàng ghế ban giám khảo, hầu hết các thành viên đều gật gù tán thưởng. Một vị giám khảo, tổng biên tập của một tạp chí thời trang lớn, không giấu được vẻ hài lòng, luôn tay ghi chép. Họ nhìn thấy ở S-Vina một tiềm năng thương mại khổng lồ, một thương hiệu có thể đại diện cho Việt Nam trên trường quốc tế.
Chỉ có Quân vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, khó đoán. Anh nhìn từng thiết kế một cách chăm chú. Đôi mắt anh sắc sảo, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. Anh nhận ra vẻ đẹp của chúng, sự tinh tế trong cách phối màu, sự sang trọng trong kiểu dáng. Nhưng anh cũng nhận ra một điều gì đó khác. Một sự hoàn hảo đến mức gần như vô hồn. Một vẻ đẹp được đánh bóng kỹ lưỡng, nhưng thiếu đi sự mộc mạc, cái chiều sâu của một tác phẩm được tạo nên từ đam mê và sự trải nghiệm của nhiều thế hệ. Nó giống như một bản sao đẹp đẽ, nhưng vẫn chỉ là một bản sao. Anh bất giác nhớ lại những tác phẩm “Lụa Tái Sinh” của Diệp, tuy thô sơ, chắp vá, nhưng lại chứa đựng một câu chuyện, một sức sống mãnh liệt.
Màn trình diễn kết thúc bằng hình ảnh Lê Hoàng Sơn bước ra sân khấu trong tiếng vỗ tay như sấm dậy. Anh ta mặc một bộ vest đen lịch lãm, gương mặt rạng ngời hạnh phúc và tự hào. Anh ta cúi đầu cảm ơn khán giả, rồi nhận lấy micro từ người dẫn chương trình.
“Kính thưa quý vị,” Sơn bắt đầu, giọng nói ấm áp và truyền cảm, “Bộ sưu tập ‘Giấc Mơ Phương Đông’ không chỉ là của riêng tôi, mà là của cả một đội ngũ S-Vina, và hơn hết, là của những nghệ nhân tài hoa nhưng thầm lặng ở những làng nghề truyền thống Việt Nam. Họ chính là nguồn cảm hứng bất tận, là những người giữ lửa cho di sản của dân tộc. S-Vina may mắn được đồng hành cùng họ, để mang những tinh hoa này đến với thế giới. Xin chân thành cảm ơn!”
Anh ta nói một cách hùng hồn, đôi mắt ngấn lệ như thể đang thực sự xúc động. Khán phòng lại một lần nữa vỡ oà trong tiếng vỗ tay. Lê Hoàng Sơn, trong khoảnh khắc đó, là một ngôi sao thực thụ, một người hùng của văn hóa Việt.
Phía sau cánh gà, Diệp đứng lặng người, nhìn tất cả qua một màn hình nhỏ. Lòng cô như có ai đó bóp nghẹt. Từng bộ trang phục, từng màu sắc, từng hoa văn quen thuộc đến đau lòng. Đó là mồ hôi, là nước mắt, là tâm huyết của cha ông cô, của mẹ cô, và của chính cô. Giờ đây, nó đang được một kẻ khác khoác lên mình, nhận lấy tất cả vinh quang và sự ngưỡng mộ.
Nỗi căm phẫn dâng lên tột độ. Nhưng lạ thay, cô không còn cảm thấy sợ hãi hay bất lực như trước. Nhìn sự hào nhoáng giả dối của Sơn, nhìn những sản phẩm lụa tuy đẹp nhưng thiếu đi cái hồn cốt, cô lại càng tin vào “nước cờ” của mình.
Sơn đã trình diễn những sản phẩm hoàn hảo. Còn cô, cô sẽ trình diễn quá trình tạo ra sự hoàn hảo từ những điều không hoàn hảo. Cô sẽ cho mọi người thấy, linh hồn của lụa không nằm ở những thước vải đắt tiền được trưng bày, mà nằm ở chính đôi tay và trái tim của người nghệ sĩ.
Ngọn lửa trong cô không những không bị dập tắt bởi sự hào nhoáng của S-Vina, mà ngược lại, nó còn bùng cháy dữ dội hơn. Lượt trình diễn của cô sắp đến. Ngọn núi trước mắt trông thật cao, nhưng cô đã sẵn sàng để leo lên, bằng chính đôi chân của mình.
Comments
Post a Comment