Chương 33: Đêm chung kết 2

 Chương 33: Đêm chung kết - Câu chuyện của Lụa

Sau màn trình diễn hào nhoáng và nhận được sự tán thưởng cuồng nhiệt dành cho bộ sưu tập “Giấc Mơ Phương Đông” của S-Vina, không khí trong nhà hát lớn vẫn còn sôi sục. Người dẫn chương trình, với nụ cười rạng rỡ, bước ra sân khấu.

“Thật là một màn trình diễn mãn nhãn! Lê Hoàng Sơn và S-Vina đã một lần nữa khẳng định vị thế của một ứng cử viên hàng đầu! Và bây giờ, thưa quý vị, chúng ta sẽ đến với một màu sắc hoàn toàn khác, một câu chuyện đầy cảm hứng về sự kiên cường và vẻ đẹp được tìm thấy trong những điều không hoàn hảo. Xin một tràng pháo tay chào đón thí sinh Nguyễn Thị Diệp và bộ sưu tập mang tên ‘Lụa Tái Sinh’!”

Ánh đèn sân khấu dịu lại, rồi tập trung vào một góc nhỏ, nơi Diệp từ từ bước ra. Cô không có những người mẫu chân dài, không có những bộ cánh lộng lẫy được chuẩn bị sẵn. Cô mặc chiếc áo dài lụa màu xanh chàm giản dị, mái tóc búi cao gọn gàng, gương mặt mộc không trang điểm nhưng đôi mắt sáng lên một nghị lực phi thường. Đi theo sau cô là Minh, cậu bé giúp chị mình mang ra một chiếc khung thêu gỗ nhỏ đã cũ, một cái rổ tre đựng đầy những mảnh lụa vụn đủ màu sắc, vài chiếc bát sứ nhỏ chứa thứ nước màu tự nhiên, và vài dụng cụ đơn sơ.

Sự xuất hiện của Diệp và những vật dụng “nhà quê” của cô khiến cả khán phòng ngỡ ngàng. Một vài tiếng xì xào bắt đầu nổi lên. Có người tò mò, có người hoài nghi, có người lại tỏ vẻ xem thường. So với sự hào nhoáng của S-Vina trước đó, phần chuẩn bị của Diệp trông quá đơn sơ, gần như là một sự lạc lõng trên sân khấu đẳng cấp này.

Diệp hít một hơi thật sâu, cố gắng làm dịu đi trái tim đang đập mạnh trong lồng ngực. Cô không nhìn xuống những ánh mắt tò mò phía dưới. Cô nhìn vào Minh, thấy em trai đang gật đầu khích lệ. Cô nhìn vào chiếc khung thêu, vào những mảnh lụa vụn – những người bạn đồng hành của cô trong những ngày tháng tăm tối nhất. Và cô bắt đầu.

“Kính thưa Hội đồng Giám khảo, kính thưa quý vị,” giọng Diệp vang lên, ban đầu có chút run rẩy, nhưng rồi nhanh chóng trở nên vững vàng và truyền cảm. “Tôi là Nguyễn Thị Diệp, người con của làng lụa Xá Vân. Hôm nay, tôi không mang đến đây những thước lụa hoàn hảo, những bộ trang phục xa hoa. Tôi mang đến câu chuyện của ‘Lụa Tái Sinh’.”

Cô không nói về xu hướng thời trang, không phân tích về thị trường. Cô kể câu chuyện của đời mình, của gia đình mình. Cô kể về xưởng lụa Vân Diệp, về niềm tự hào của bốn thế hệ đã đổ mồ hôi và nước mắt để dệt nên những tấm lụa mang hồn cốt của đất trời. Cô kể về những bí quyết nhuộm màu từ thảo mộc, những kỹ thuật dệt lụa vân cổ truyền mà cha ông đã truyền dạy. 

Rồi giọng cô chùng xuống, nghẹn ngào. “Nhưng rồi, có những giá trị tưởng chừng không thể mất, lại có thể bị đánh cắp trong chớp mắt bởi lòng tham và sự dối trá. Di sản của gia đình tôi đã bị cướp đi. Xưởng lụa của tôi sụp đổ. Gia đình tôi và cả những người dân làng tin tưởng chúng tôi đều rơi vào cảnh khốn cùng.”

Cô không nhìn về phía Sơn, nhưng cả khán phòng như cảm nhận được sức nặng trong từng lời nói của cô.

“Trong những ngày tháng tuyệt vọng nhất, khi tôi nghĩ rằng mình đã mất tất cả,” Diệp tiếp tục, ngẩng cao đầu, ánh mắt ánh lên một tia sáng, “tôi nhận ra mình vẫn còn đôi tay, còn ký ức, và còn lại những mảnh lụa vụn vương vãi trong xưởng. Và từ đó, ý tưởng về ‘Lụa Tái Sinh’ đã ra đời. Tôi tin rằng, vẻ đẹp đích thực không chỉ nằm ở sự hoàn hảo, mà còn có thể được tìm thấy ngay trong những vết rạn nứt, trong sự không trọn vẹn.”

Nói rồi, Diệp ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhỏ đặt giữa sân khấu. Minh nhanh nhẹn đặt chiếc khung thêu và rổ lụa vụn trước mặt chị. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Diệp bắt đầu màn trình diễn của mình.

Cô không nói gì thêm. Cô để cho đôi tay mình kể chuyện.

Bàn tay thon dài, những ngón tay đã chai sần vì năm tháng làm nghề, nhẹ nhàng chọn lấy những mảnh lụa vụn. Một mảnh màu chàm lam, một mảnh màu vàng úa, một mảnh trắng ngà. Cô đặt chúng lên khung thêu, sắp xếp lại. Rồi cô lấy ra cây kim bạc, sợi chỉ tơ. Tiếng kim xuyên qua lớp lụa tạo ra những âm thanh “xoẹt, xoẹt” rất nhỏ, nhưng trong sự im lặng của cả nhà hát, nó lại vang vọng một cách lạ thường.

Khán giả nín thở theo dõi. Họ chưa từng thấy một phần thi nào như thế này. Không có người mẫu, không có âm nhạc sôi động. Chỉ có một cô gái trẻ, một chiếc khung thêu, và những mảnh lụa tưởng chừng bỏ đi.

Nhưng đôi tay Diệp như có phép thuật. Những mảnh lụa rời rạc, dưới sự dẫn dắt của cây kim, dần dần kết nối lại với nhau. Cô không cố gắng che giấu những đường vá. Ngược lại, cô dùng một loại chỉ màu bạc óng ánh, khâu nổi những đường nối, biến chúng thành những họa tiết trang trí độc đáo, như những dòng sông đang chảy, như những mạch sống đang lan tỏa.

Sau khi đã “vá” xong một mảng lụa nhỏ, Diệp lấy ra một chiếc bát sứ, bên trong là thứ nước màu đỏ son cô đã chuẩn bị. Cô không nhúng cả mảnh lụa vào. Cô dùng một chiếc cọ tre nhỏ, chấm nhẹ vào bát màu, rồi điểm một vài nét lên chính giữa tác phẩm. Một vệt màu đỏ thắm, như một giọt máu, như một nụ hoa đang hé nở, như một ngọn lửa đang bùng cháy từ chính những vết nứt.

Cô làm việc với một sự tập trung phi thường, gương mặt thanh tú đẫm mồ hôi, nhưng đôi mắt lại sáng ngời một niềm đam mê mãnh liệt. Cô không còn ý thức được ánh đèn sân khấu, không còn nghe thấy tiếng xì xào của khán giả. Cô đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, nơi cô là một nghệ sĩ đang đối thoại với lụa, với màu sắc, với chính câu chuyện của đời mình.

Vài phút trôi qua. Diệp ngẩng lên, nhẹ nhàng gỡ tác phẩm ra khỏi khung thêu. Đó là một miếng lụa vuông vức, nhỏ bé. Nó không hoàn hảo theo bất kỳ một tiêu chuẩn nào của sự xa xỉ. Nó được chắp vá từ nhiều mảnh vụn, màu sắc không đều, đường khâu còn lộ rõ. Nhưng nó đẹp. Một vẻ đẹp mộc mạc, chân thật, và đầy cảm xúc. Nó là một minh chứng sống động cho triết lý “Tái Sinh” mà cô vừa trình bày.

Diệp đứng dậy, cầm tác phẩm nhỏ trên tay, giơ cao lên cho mọi người cùng thấy.

“Thưa quý vị,” cô nói, giọng đã trở nên mạnh mẽ và tự tin hơn. “Đây chính là ‘Lụa Tái Sinh’. Nó không được tạo ra từ những thước lụa đắt tiền, mà từ những gì còn sót lại sau cơn bão. Mỗi một vết vá, mỗi một mảng màu không đều, đều là một phần của câu chuyện, một dấu ấn của sự sống lại từ đổ nát.”

Cô hướng về phía gian trưng bày nhỏ của mình, nơi có những tác phẩm khác đang chờ đợi. “Bộ sưu tập của tôi, từ bức ‘Lửa trong tro tàn’ đến ‘Mầm đất’ hay ‘Dư âm mùa đông’, đều được tạo ra từ cùng một tinh thần đó. Chúng là lời khẳng định rằng, ngay cả khi ta mất đi tất cả, chúng ta vẫn có thể tìm thấy vẻ đẹp trong những điều không hoàn hảo, và chúng ta vẫn có thể tái sinh từ chính những mảnh vỡ của cuộc đời mình.”

Một sự im lặng bao trùm cả khán phòng. Rồi, từ hàng ghế khán giả, một vài tiếng vỗ tay rụt rè vang lên. Sau đó, tiếng vỗ tay lớn dần, lớn dần, và cuối cùng biến thành một tràng pháo tay vang dội. Họ không chỉ vỗ tay cho những tác phẩm. Họ vỗ tay cho câu chuyện, cho sự chân thật, và cho nghị lực phi thường của cô gái trẻ trên sân khấu.

Các vị giám khảo nhìn nhau. Nhà thiết kế áo dài nổi tiếng khẽ lau nước mắt. Nhà phê bình nghệ thuật gật gù, ánh mắt đầy vẻ suy tư.

Sơn, ngồi ở hàng ghế dưới, chết lặng. Màn trình diễn của Diệp như một cái tát vô hình giáng thẳng vào mặt anh ta. Cô không hề tố cáo anh ta một lời nào. Nhưng bằng chính hành động của mình, bằng chính tác phẩm của mình, cô đã ngầm khẳng định sự khác biệt giữa một nghệ sĩ chân chính và một kẻ sao chép cơ hội. Cái “hồn” mà anh ta cố gắng khoác lên cho S-Vina, giờ đây trông thật giả tạo và sáo rỗng so với sự chân thật đến đau lòng của “Lụa Tái Sinh”.

Quân ngồi thẳng người, đôi mắt không rời khỏi Diệp. Anh đã từng nhìn thấy sự kiêu hãnh của cô, nhưng hôm nay, anh còn nhìn thấy một thứ khác: một tài năng độc đáo và một sức mạnh nội tâm phi thường. “Nước cờ” này của cô thật sự bất ngờ và ấn tượng. Cô không chỉ cho thấy sản phẩm, cô đã cho thấy cả một quá trình, một triết lý, một linh hồn.

Diệp đứng đó, giữa sân khấu rực rỡ ánh đèn, người nhỏ bé nhưng không hề yếu đuối. Cô đã kể xong câu chuyện của lụa, câu chuyện của chính mình. Cô đã làm tất cả những gì có thể. Phần còn lại, là sự phán quyết của những người cầm cân nảy mực.

Đọc chương tiếp theo.

👉 Nghe giọng đọc cảm xúc tại:  

Comments

Popular posts from this blog

Lửa Thử Lụa – Chương 01: Xưởng lụa "Vân Diệp"

Mục lục truyện – Lửa Thử Lụa – Truyện ngôn tình hiện đại cảm động (48 chương)

Mục lục truyện - Bàn Cờ Đế Vương - Truyện Ngôn Tình Ngắn