Lửa Thử Lụa – Chương 01: Xưởng lụa "Vân Diệp"

✍️ Tác giả: Team S Truyen
📚 Thể loại: Ngôn tình hiện đại, nhẹ nhàng, sâu sắc
🔢 Độ dài: 60 chương (dự kiến)
🎧 Truyện có giọng đọc, phát hành song song tại:

YouTube S Truyen – https://www.youtube.com/@STruyen.

“Lửa Thử Lụa” là câu chuyện về một người phụ nữ tưởng chừng đã mất hết – từ gia đình, sự nghiệp đến tình yêu – nhưng bằng bản lĩnh và lòng nhân hậu, cô không chỉ đứng dậy, mà còn khiến người đàn ông từng quay lưng phải tự bước theo cô giữa lằn ranh được – mất.

Chương 1: Xưởng lụa "Vân Diệp"

Ánh nắng xiên khoai của buổi chiều hè len qua những khe cửa gỗ, vẽ thành những vệt sáng mỏng mảnh trong không gian đặc quánh mùi dâu tằm và tơ thô. Bụi bay lơ lửng, nhảy múa như những vũ công tí hon trong thứ ánh sáng u buồn đó. Im lặng. Cái im lặng nặng nề đến mức Diệp có thể nghe thấy cả tiếng con thạch sùng tắc lưỡi trên xà nhà. Đáng lẽ ra, giờ này phải là lúc âm thanh lách cách của những con thoi vang lên rộn rã nhất, như một bản giao hưởng quen thuộc của làng lụa Xá Vân. Nhưng hôm nay, cũng như nhiều tháng nay, xưởng lụa "Vân Diệp" chỉ có sự im lặng.
Diệp ngồi trước khung cửi bằng gỗ lim đã sẫm bóng màu thời gian. Đôi tay cô thoăn thoắt, những ngón tay thon dài lướt trên những sợi tơ óng ả một cách điêu luyện. Đó là một phản xạ được tôi luyện qua hàng vạn giờ, một thứ ngôn ngữ mà cô không cần dùng đến lời nói. Trên khung cửi, một dải lụa đang dần thành hình, mang hoa văn "Lưỡng long chầu nguyệt" – một trong những mẫu lụa cổ tinh xảo và phức tạp nhất của dòng họ. Mỗi một đường tơ đều hoàn hảo, mỗi một chi tiết đều sống động như có linh hồn. Một tác phẩm nghệ thuật. Một tuyệt tác không có người mua.
"Lại ngồi đó làm mấy thứ không bán được rồi."
Giọng bà Oanh khẽ khàng cất lên từ phía cửa, mang theo một tiếng thở dài não ruột. Diệp không ngẩng đầu, đôi tay vẫn không ngừng nghỉ, nhưng tốc độ có phần chậm lại.
"Mẹ," cô đáp nhẹ. "Đây là mẫu khách đặt riêng. Họ trả giá cao."
"Cao?" Bà Oanh bước vào, đôi mắt hằn sâu những nếp nhăn lo toan nhìn quanh xưởng. "Một tấm lụa con làm mất cả tháng. Tiền công thợ, tiền dâu, tiền điện... Trả cao đến mấy cũng không đủ bù vào những cái lỗ hổng đang ngày một lớn trong nhà này, Diệp ạ."
Bà ngồi xuống chiếc ghế tre bên cạnh, đưa tay vuốt ve tấm lụa đang dệt dở. Cái vuốt ve vừa trìu mến, vừa xót xa. "Ngày xưa, lụa Vân Diệp nhà mình chỉ để tiến vua, để may trang phục cho các bậc phu nhân quyền quý. Người ta phải xếp hàng chờ cả năm mới có được một tấm. Còn bây giờ..."
Bà bỏ lửng câu nói. Nhưng Diệp hiểu. Bây giờ, những tấm lụa công nghiệp giá rẻ từ Trung Quốc tràn ngập khắp các sạp chợ. Người ta không còn đủ kiên nhẫn và tiền bạc cho một tác phẩm thủ công cầu kỳ nữa.
Diệp dừng tay, cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn mẹ. Cô không tranh cãi, cũng không tỏ ra buồn bã. Đôi mắt cô trong veo, ánh lên một sự điềm tĩnh lạ thường.
"Con biết mẹ lo. Con cũng lo," cô nói, giọng rành rọt. "Nhưng nếu bây giờ chúng ta cũng chạy theo làm hàng chợ, bán những tấm lụa mỏng dính, nhuộm bằng hóa chất công nghiệp, thì ‘Vân Diệp’ cũng coi như đã chết rồi."
"Chết!" – Bà Oanh nhói lên. "Nếu không làm vậy thì cũng chết đói thôi! Con nhìn đi, ba cái khung cửi lớn đắp chiếu gần nửa năm nay. Mấy đứa thợ giỏi cũng xin nghỉ việc cả rồi. Tiền thuốc của thằng Minh tháng này lại sắp tới rồi đó, con có nghĩ đến không?"
Câu nói của mẹ như một mũi kim châm thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong lòng Diệp. Minh. Cậu em trai bé bỏng với trái tim không lành lặn. Đó mới là gánh nặng thực sự, là lý do khiến cô không cho phép mình gục ngã.
Nội tâm Diệp cuộn lên một cơn sóng. Lo lắng, sợ hãi, và cả một chút bất lực. Nhưng cô nhanh chóng nén nó xuống, không để lộ ra ngoài. Cô biết, lúc này cô phải là điểm tựa cho mẹ.
"Con có nghĩ," cô đáp, giọng vẫn vững vàng. "Con đã gửi email chào hàng cho mấy cửa hàng thời trang thiết kế trên thành phố. Con cũng đang thử nghiệm một vài mẫu sản phẩm nhỏ hơn, như khăn choàng, cà vạt, có thể bán online được. Chúng ta không thể chỉ ngồi chờ khách đặt hàng những tấm lớn như trước nữa."
Đó là một câu trả lời thông minh, thực tế, cho thấy cô không hề mơ mộng. Cô hiểu vấn đề và đang chủ động tìm giải pháp, dù chỉ là những giải pháp nhỏ bé.
Bà Oanh nhìn con gái, trong ánh mắt vừa có sự thương xót, vừa có một tia hy vọng le lói. Con gái bà đã không còn là cô bé chỉ biết cúi đầu bên khung cửi nữa. Nó đã thực sự trưởng thành.
"Mấy cái đó... có ăn thua không?"
"Phải thử mới biết được mẹ ạ. Con không thể để nghề của ông bà, của bố, chết trên tay con được." Diệp nói, ánh mắt nhìn thẳng vào mẹ, quả quyết.
Bà Oanh không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng đứng dậy, đi ra ngoài sân. Bà biết con gái bà kiên cường, nhưng bà cũng biết, sự kiên cường đó mong manh biết bao trước thực tại phũ phàng.
Chỉ còn lại một mình, Diệp quay lại với khung cửi. Cô nhìn vào đôi rồng đang uốn lượn trên nền lụa, mạnh mẽ và kiêu hãnh. Chúng như đang chế giễu sự bất lực của cô. Một cảm giác mỏi mệt xâm chiếm lấy cô. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc.
Cô hít một hơi thật sâu. Không khí trong xưởng vẫn tĩnh lặng như vậy, nhưng trong lòng cô, một ngọn lửa vừa được nhen lên. Cô sẽ không bỏ cuộc. Dù có phải làm gì, cô cũng phải tìm ra một con đường, một lối thoát cho "Vân Diệp", cho mẹ, và cho cả nụ cười của Minh.
Cô phải tìm ra. Bằng mọi giá.

Đọc tiếp chương 2.

👉 Nghe giọng đọc cảm xúc tại:  


Comments

Popular posts from this blog

Mục lục truyện – Lửa Thử Lụa – Truyện ngôn tình hiện đại cảm động (48 chương)

Mục lục truyện - Bàn Cờ Đế Vương - Truyện Ngôn Tình Ngắn