Lửa Thử Lụa - Chương 3: Vị Khách Từ Thành Phố
Chương 3: Vị Khách Từ Thành Phố
Mấy ngày sau đó, không khí trong xưởng "Vân Diệp" vẫn không khá hơn. Những email Diệp gửi đi vẫn nằm im lìm trong hộp thư đi, không một lời hồi đáp. Cô bắt đầu thử dệt những chiếc khăn choàng nhỏ hơn, với hoa văn đơn giản hơn, hy vọng có thể bán được qua mạng. Nhưng khi cầm sản phẩm trên tay, cô lại thấy lòng nặng trĩu. Nó không có hồn. Nó là một sự thỏa hiệp, một sản phẩm được sinh ra từ sự túng quẫn, không phải từ đam mê.
Bà Oanh ngồi bên hiên, lặng lẽ nhìn con gái vật lộn với những ý tưởng mới. Bà không nói gì, nhưng tiếng thở dài của bà còn nặng hơn cả lời trách móc.
Đúng lúc ấy, một âm thanh lạ lùng phá vỡ sự tĩnh lặng của con ngõ nhỏ. Tiếng động cơ xe ô tô êm ru, khác hẳn với tiếng máy nổ ồn ào của mấy chiếc xe tải chở hàng trong làng. Một chiếc xe sedan màu đen bóng loáng, sang trọng, từ từ dừng lại ngay trước cổng xưởng. Cả Diệp và bà Oanh đều ngước nhìn, ngạc nhiên. Khách của làng lụa, nếu có, thường chỉ đi xe máy hoặc xe du lịch loại nhỏ.
Cánh cửa xe mở ra. Một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống. Anh ta mặc chiếc áo sơ mi trắng được là phẳng phiu và quần tây sẫm màu, chân đi một đôi giày da đắt tiền. Mọi thứ trên người anh ta, từ chiếc đồng hồ trên cổ tay đến cặp kính râm gài trên ngực áo, đều toát lên một vẻ chỉn chu, thành đạt và hoàn toàn không thuộc về nơi này.
Người đàn ông thong thả bước về phía xưởng, đôi mắt khẽ nheo lại dưới nắng. Anh ta không nhìn vào Diệp trước, mà hướng về phía bà Oanh đang ngồi trên hiên, khẽ cúi đầu chào một cách lễ phép.
"Xin lỗi, cho cháu hỏi đây có phải là xưởng lụa Vân Diệp của nghệ nhân Oanh không ạ?"
Giọng nói của anh ta trầm ấm, rõ ràng, mang theo sự tự tin của người có học thức. Bà Oanh có chút bối rối, gật đầu. "Phải, là tôi. Cậu tìm..."
"Cháu là Sơn," anh ta mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ và dễ dàng chiếm được cảm tình của người đối diện. "Cháu là người sáng lập của S-Vina, một dự án chuyên tìm kiếm và phát triển các sản phẩm thủ công tinh hoa của Việt Nam ra thị trường quốc tế."
Diệp đứng dậy, khoanh tay trước ngực, lặng lẽ quan sát. Cô đã nghe quá nhiều những lời hoa mỹ.
Sơn dường như không để ý đến thái độ phòng thủ của Diệp. Ánh mắt anh ta lướt qua khoảng sân, dừng lại ở khung cửi nơi tấm lụa "Lưỡng long chầu nguyệt" vẫn còn dang dở. Đôi mắt anh ta sáng lên một cách chân thành.
"Trời ơi... Đúng là tuyệt tác," anh ta buột miệng, bước nhanh về phía khung cửi. "Đây là kỹ thuật dệt lụa vân cổ phải không ạ? Cháu đã đọc về nó, nhưng chưa bao giờ được thấy tận mắt. Các chi tiết chìm nổi, độ chuyển màu trên từng sợi tơ... thực sự là không máy móc nào có thể làm được."
Sự am hiểu của Sơn khiến cả Diệp và bà Oanh đều kinh ngạc. Bà Oanh, người luôn tự hào về nghề, không giấu được vẻ hài lòng. Còn Diệp, bức tường băng trong lòng cô khẽ nứt ra một kẽ hở nhỏ.
"Cháu biết," Sơn quay lại, nhìn thẳng vào hai mẹ con, ánh mắt đầy nhiệt huyết. "Cháu biết các làng nghề đang gặp rất nhiều khó khăn. Chúng ta có những báu vật trong tay nhưng lại đang phải bán với giá của những món hàng thông thường. Vấn đề không nằm ở sản phẩm, mà là ở câu chuyện, ở thương hiệu và ở cách chúng ta tiếp cận thị trường."
Anh ta nói say sưa, dùng những từ ngữ như "chuỗi giá trị", "định vị thương hiệu", "thị trường ngách"... nhưng lại diễn giải chúng một cách giản dị, dễ hiểu. Anh ta không nói về việc thay đổi sản phẩm của họ. Anh ta nói về việc tôn vinh nó.
Diệp lên tiếng, giọng cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh, dò xét. "Thị trường mà anh nói đến, ở đâu? Và tại sao anh lại chọn chúng tôi, một xưởng lụa gần như đã đóng cửa?"
Câu hỏi của cô rất thẳng thắn. Sơn không hề nao núng. Anh ta nhìn thẳng vào mắt cô, nụ cười vẫn thường trực.
"Một câu hỏi rất hay. Thị trường đó là những khách hàng ở châu Âu, ở Nhật, ở Mỹ... những người sẵn sàng trả một cái giá rất cao cho một sản phẩm độc bản, có câu chuyện và được làm thủ công một cách tinh xảo. Còn tại sao lại là ‘Vân Diệp’?" Anh ta dừng lại một nhịp, ánh mắt quay lại nhìn tấm lụa trên khung cửi. "Bởi vì cái hồn của sản phẩm vẫn còn ở đây. Cháu không tìm kiếm một nhà máy. Cháu đang tìm kiếm một di sản."
Câu nói đó đánh trúng vào niềm kiêu hãnh và nỗi trăn trở lớn nhất của Diệp.
"Cháu không muốn mua đứt," Sơn nói tiếp, như đọc được suy nghĩ của cô. "Cháu muốn hợp tác. Bác và Diệp lo phần hồn, phần sản xuất. S-Vina sẽ lo phần vỏ, phần câu chuyện, và quan trọng nhất là đầu ra. Lợi nhuận chúng ta chia sẻ. Chúng ta sẽ cùng nhau đưa lụa Vân Diệp đi xa hơn cả cái cổng làng này."
Mọi lời nói của Sơn đều hợp lý, mọi kế hoạch đều chặt chẽ. Anh ta vẽ ra một con đường trải đầy hoa hồng, một lối thoát hoàn hảo cho tình cảnh bế tắc của mẹ con cô.
Khi chiếc xe đen bóng rời đi, để lại một làn bụi mỏng và một sự im lặng khác thường, bà Oanh quay sang nhìn con gái, ánh mắt lấp lánh một niềm hy vọng mà đã lâu lắm rồi Diệp không còn nhìn thấy.
"Thằng bé này... có vẻ được đó con ạ."
Diệp không trả lời. Cô nhìn tấm danh thiếp trên tay. Giấy cứng cáp, thiết kế tối giản mà sang trọng. "Lê Hoàng Sơn - Founder & CEO S-Vina." Phía dưới là một câu slogan bằng tiếng Anh: "The Soul of Vietnam".
Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong cô. Một phần trong cô muốn tin, khao khát được tin. Một phần khác lại mách bảo rằng những thứ quá hoàn hảo thường không có thật. Nhưng rồi hình ảnh Minh và những hóa đơn thuốc lại hiện lên trong tâm trí. Hy vọng, dù mong manh đến đâu, vào lúc này cũng là thứ xa xỉ mà cô không thể chối từ.
Comments
Post a Comment