Lửa Thử Lụa - Chương 4: Viễn Cảnh Tươi Sáng
Chương 4: Viễn Cảnh Tươi Sáng
Hai ngày sau, Sơn quay trở lại. Lần này, anh không đến một mình. Đi cùng anh là một cô trợ lý trẻ, tay ôm một chiếc máy tính xách tay và một tập tài liệu được đóng gáy chuyên nghiệp. Cuộc gặp gỡ diễn ra trong gian nhà chính, trên bộ bàn ghế gỗ cũ kỹ, tạo ra một sự tương phản rõ rệt giữa quá khứ và tương lai mà Sơn sắp vẽ ra.
Bà Oanh đã pha sẵn một ấm trà sen nóng hổi. Sự có mặt của bà lần này không còn là tình cờ, mà là một sự chờ đợi có chủ đích.
Sơn không vội vàng vào việc. Anh từ tốn thưởng trà, hỏi thăm sức khỏe của bà Oanh và công việc của Diệp, tạo ra một không khí gần gũi, thân tình. Chỉ đến khi tách trà vơi đi một nửa, anh mới ra hiệu cho cô trợ lý mở máy tính.
"Thưa bác, thưa Diệp," anh bắt đầu, giọng nói đầy trang trọng. "Hôm nay cháu đến đây để trình bày cụ thể hơn về những gì S-Vina có thể và sẽ làm cùng thương hiệu Vân Diệp của chúng ta."
Màn hình đầu tiên không phải là những con số hay biểu đồ. Đó là hình ảnh một chiếc khăn lụa Yuzen của Nhật Bản được đặt trong một chiếc hộp gỗ tinh xảo, bên cạnh là một tấm thiệp kể về lịch sử hàng trăm năm của người nghệ nhân làm ra nó.
"Đây là cách người Nhật bán di sản của họ," Sơn nói, giọng đầy cảm hứng. "Họ không bán một chiếc khăn. Họ bán một câu chuyện, một niềm tự hào văn hóa. Và đó chính xác là những gì cháu muốn làm với lụa Vân Diệp."
Anh chuyển sang một slide khác, là hình ảnh của Bà Oanh được chụp vội hôm trước, đang ngồi trầm tư bên khung cửi. Bên cạnh là một bản thiết kế bao bì sản phẩm: một chiếc hộp tre tối giản, bên trong lót lụa, và một tấm thẻ nhỏ có in hình bà cùng dòng chữ "Nghệ nhân Oanh – Người gìn giữ linh hồn lụa Việt".
Bà Oanh sững người, đôi mắt già nua ánh lên một niềm xúc động không thể che giấu. Cả một đời người gắn bó với nghề, chưa bao giờ bà nghĩ hình ảnh của mình lại có thể được trân trọng đặt vào một vị trí như vậy. Bức tường phòng thủ cuối cùng của bà đã hoàn toàn tan chảy.
Nhận thấy sự thay đổi đó, Sơn quay sang Diệp, ánh mắt anh trở nên sắc sảo và thực tế hơn. "Anh biết Diệp quan tâm đến tính khả thi của kế hoạch. Vậy thì, chúng ta sẽ nói về những con số."
Màn hình chuyển sang những biểu đồ, những bảng tính chi chít. Sơn trình bày một cách rành mạch về phân khúc thị trường hàng xa xỉ, về các kênh phân phối mà S-Vina đã có sẵn quan hệ đối tác ở Pháp và Ý, về một kế hoạch marketing kỹ thuật số nhắm đến những khách hàng có thu nhập cao. Mọi thứ đều logic, chuyên nghiệp và cực kỳ thuyết phục.
Diệp im lặng lắng nghe, não bộ của cô hoạt động hết công suất, cố gắng tìm ra một kẽ hở.
"Kế hoạch của anh rất hay," cô lên tiếng, cắt ngang dòng thuyết trình của Sơn. "Nhưng năng lực sản xuất của chúng tôi có hạn. Làm sao để đáp ứng được đơn hàng lớn mà vẫn đảm bảo chất lượng thủ công, thứ mà anh gọi là 'linh hồn' của sản phẩm?"
Sơn mỉm cười, dường như đã chờ sẵn câu hỏi này.
"Đó chính là điểm mấu chốt. Chúng ta sẽ không biến Vân Diệp thành một nhà máy. Chúng ta sẽ áp dụng mô hình 'làng nghề vệ tinh'. Diệp và bác sẽ là người nắm giữ kỹ thuật cốt lõi, là tổng công trình sư. Các công đoạn đơn giản hơn như xe tơ, vào sợi... chúng ta có thể giao cho các hộ dân khác trong làng, dưới sự giám sát chất lượng nghiêm ngặt của Diệp. Như vậy, chúng ta vừa tạo công ăn việc làm cho cả làng, vừa giữ được chất lượng tinh hoa nhất."
Một kế hoạch hoàn hảo. Nó giải quyết được mọi lo lắng của cô.
Diệp vẫn còn một chút do dự cuối cùng. "Vậy còn hợp đồng? Các điều khoản ràng buộc pháp lý sẽ như thế nào?"
"Rõ ràng và minh bạch," Sơn đáp ngay lập tức, ra hiệu cho trợ lý đưa tập tài liệu cho Diệp. "Đây là bản hợp đồng mẫu. Diệp có thể đọc kỹ, thậm chí nhờ luật sư xem xét. Nguyên tắc của anh là hợp tác cùng phát triển, lợi nhuận chia sẻ theo tỷ lệ 60-40. Vân Diệp 60, S-Vina 40 sau khi trừ chi phí vận hành. Mọi chi phí ban đầu cho marketing, bao bì... S-Vina sẽ chịu trách nhiệm."
Mọi thứ đều quá hoàn hảo. Từng câu hỏi, từng khúc mắc của cô đều được Sơn giải đáp một cách trơn tru, hợp lý. Nó hoàn hảo đến mức đáng ngờ. Một cảm giác bất an mơ hồ len lỏi trong tâm trí Diệp.
Đúng lúc đó, cô liếc thấy đơn thuốc của Minh nằm trên góc bàn, ngay cạnh chồng tài liệu của Sơn. Những cái tên thuốc xa lạ, những con số chi phí quen thuộc. Hình ảnh Minh nằm trên giường bệnh, hơi thở yếu ớt chợt hiện về.
"Diệp," giọng bà Oanh vang lên, đầy khẩn thiết và hy vọng. "Mẹ nghĩ... đây là cơ hội trời cho đó con. Cơ hội để cứu lấy cái xưởng này, và để lo cho thằng Minh nữa. Chúng ta... không còn con đường nào khác đâu."
Lời nói của mẹ như một giọt nước làm tràn ly. Đúng vậy. Họ không còn con đường nào khác. Sự hoài nghi lý trí của cô làm sao có thể thắng được khát vọng cứu lấy gia đình đang gào thét trong lòng. Rủi ro khi tin tưởng Sơn, có lẽ, vẫn còn nhỏ hơn sự chắc chắn của thất bại nếu cô tiếp tục đơn độc.
Diệp hít một hơi thật sâu, nén lại mọi bất an. Cô ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Sơn, giọng nói chắc chắn và rõ ràng.
"Được. Chúng tôi đồng ý hợp tác." Cô dừng lại một giây, rồi nói tiếp, ánh mắt sắc sảo. "Nhưng hợp đồng, tôi cần thời gian để xem xét kỹ lưỡng cùng một người có chuyên môn."
Sơn bật cười, một nụ cười của người chiến thắng, nhưng được che đậy khéo léo bằng vẻ ngoài lịch thiệp.
"Tất nhiên rồi," anh nói. "Sự cẩn trọng của Diệp chính là điều anh đánh giá cao nhất ở một người đối tác."
Anh ta đứng dậy, chìa tay về phía cô. Diệp nhìn bàn tay ấy một lúc, rồi cũng đứng dậy và đáp lại. Cái bắt tay không quá chặt, nhưng đủ để niêm phong một giao ước.
Một giao ước được xây dựng trên một viễn cảnh tươi sáng, và được ký kết bằng tất cả niềm hy vọng cuối cùng của một gia đình đang trên bờ vực thẳm.
Comments
Post a Comment