Lửa Thử Lụa - Chương 5: Cái Bắt Tay Định Mệnh
Chương 5: Cái Bắt Tay Định Mệnh
Mấy ngày sau đó là những ngày dài nhất trong cuộc đời Diệp. Cô đọc đi đọc lại bản hợp đồng mà Sơn gửi tới, mỗi một câu chữ, mỗi một điều khoản. Cô thậm chí đã đạp xe gần hai mươi cây số lên thị xã, nhờ một người bạn cũ đang làm việc trong văn phòng luật sư xem qua giúp. Người bạn đó sau khi xem xét đã nói rằng hợp đồng trông khá chuẩn mực, các điều khoản về chia sẻ lợi nhuận và trách nhiệm các bên đều rõ ràng. "Có vẻ là một đối tác làm ăn đàng hoàng," bạn cô kết luận.
Mọi con đường dường như đều dẫn đến một quyết định duy nhất. Sự logic của bản hợp đồng, niềm hy vọng của mẹ, và hình ảnh của Minh nằm trên giường bệnh đã hợp lại thành một sức mạnh to lớn, đẩy lùi những bất an mơ hồ của cô vào một góc sâu trong tâm trí. Cô đã quyết định. Cô sẽ nắm lấy cơ hội này.
Ngày ký kết hợp đồng, Sơn đến xưởng một mình. Anh vẫn mặc bộ trang phục công sở lịch lãm, nhưng hôm nay, anh không mang theo vẻ tất bật của một doanh nhân. Anh mang đến một sự trang trọng, như thể đang tham dự một nghi lễ quan trọng.
Bản hợp đồng được trải ra ngay ngắn trên chiếc bàn gỗ lớn giữa xưởng, nơi Diệp vẫn thường dùng để phác thảo hoa văn. Mùi mực thơm của giấy mới hoà quyện với mùi tơ lụa, một sự giao thoa kỳ lạ giữa kinh doanh và nghệ thuật.
Diệp đọc lại một lượt các điều khoản chính. Bàn tay cầm bút của cô khẽ run lên trong một khoảnh khắc. Đây là chữ ký sẽ định đoạt số phận của cả gia đình, của di sản mà mấy thế hệ đã đổ mồ hôi và nước mắt để gìn giữ. Cô liếc nhìn mẹ, thấy bà Oanh đang chắp tay trước ngực, ánh mắt đầy khẩn cầu và hy vọng. Rồi cô nghĩ đến Minh.
Hít một hơi thật sâu, Diệp dứt khoát đặt bút xuống, ký tên mình một cách rõ ràng, mạnh mẽ. "Nguyễn Thị Diệp".
Bà Oanh cũng run run ký vào mục "Đại diện gia đình". Cuối cùng, Sơn mỉm cười, đặt bút ký tên mình với một nét chữ bay bổng, đầy tự tin.
Anh đứng dậy, chìa tay ra trước. "Chào mừng đối tác," anh nói, giọng nói ấm áp và chân thành. "Anh tin rằng, từ hôm nay, một chương mới huy hoàng sẽ mở ra cho lụa Vân Diệp."
Diệp đứng dậy, đáp lại cái bắt tay của anh. Lòng bàn tay anh thật ấm. Cái bắt tay thật chặt. Nó đã chính thức niêm phong một giao ước định mệnh.
Sau khi những thủ tục cuối cùng hoàn tất, Sơn không vội ra về. Anh ngồi lại, nhìn quanh xưởng với ánh mắt đầy hứng khởi.
"Để xây dựng được một câu chuyện thương hiệu có chiều sâu," anh nói, "chúng ta cần bắt đầu từ gốc rễ. Anh muốn được tìm hiểu về những quy trình độc đáo đã làm nên tên tuổi của Vân Diệp. Đây sẽ là tư liệu quý giá cho đội ngũ marketing của S-Vina."
Bị cuốn theo sự nhiệt tình và dòng chảy của niềm hy vọng mới, Diệp không ngần ngại. Cô xem đây là bước đi đầu tiên, cần thiết trong mối quan hệ hợp tác. Cô muốn cho Sơn thấy giá trị thật sự mà anh đang đầu tư vào.
"Để em cho anh xem thứ này," cô nói, và lần đầu tiên sau nhiều tháng, nụ cười của cô thật sự rạng rỡ.
Cô dẫn Sơn vào phía trong cùng của xưởng, một khu vực nhỏ hơn, nơi cô và mẹ dùng để nghiên cứu và nhuộm màu. Đây là nơi bí mật nhất, trái tim của Vân Diệp, nơi cất giữ những công thức được truyền từ đời này sang đời khác. Không khí ở đây đặc quánh mùi thảo mộc, mùi của những loại gỗ, lá cây được phơi khô.
"Màu sắc chính là linh hồn của lụa Vân Diệp," Diệp bắt đầu, giọng cô say sưa như một người nghệ sĩ đang giới thiệu về tác phẩm tâm đắc nhất của mình. "Và màu đỏ son này," cô chỉ vào một tấm lụa màu đỏ thắm như máu, "là màu sắc độc đáo nhất, là bí quyết không đâu có được."
Cô mở một chiếc hòm gỗ cũ, lấy ra một cuốn sổ tay bọc vải gấm đã ngả màu. "Đây là sổ ghi chép của ông cố em."
Cô lật từng trang, bắt đầu giải thích về quy trình tạo ra màu đỏ son. Đó không chỉ là một công thức. Đó là cả một nghệ thuật. Phải là gỗ vang từ cây cổ thụ mọc trên núi đá vôi, phải thu hoạch vào đúng mùa đông khi nhựa cây cô đọng nhất. Nước để nhuộm phải là nước mưa được hứng giữa trời. Và quan trọng nhất, chất hãm màu bí mật được pha chế từ nhựa của một loại cây chỉ mọc sâu trong rừng.
Sơn lắng nghe một cách chăm chú, đôi mắt không rời khỏi cuốn sổ và những lời giải thích của Diệp. Anh lấy ra một chiếc máy tính bảng, cẩn thận quay phim, chụp ảnh lại từng trang sổ, ghi âm lại từng lời cô nói.
"Loại nhựa cây này có tên gọi cụ thể không Diệp? Tỷ lệ pha chế có cố định không hay còn phụ thuộc vào thời tiết, độ ẩm nữa?" anh hỏi, những câu hỏi thông minh và đúng trọng tâm.
Sự hứng thú của anh càng làm Diệp thêm tin tưởng. Cô giải thích cặn kẽ hơn, không giấu giếm bất cứ điều gì. Cô đang chia sẻ di sản của mình, với một niềm tự hào và một niềm tin rằng nó sắp được cả thế giới biết đến.
Dưới ánh đèn vàng của xưởng lụa, gương mặt Diệp bừng sáng lên vì đam mê. Cô không hề hay biết, trong khoảnh khắc cô say sưa nói về "linh hồn" của nghề, ánh mắt của người đối tác mới ánh lên một tia sáng lạnh lùng, một sự tính toán chính xác của kẻ đi săn đã tìm thấy con mồi quý giá.
Cuốn sổ bí mật của gia tộc đã được mở ra. Và cánh cửa dẫn đến tương lai mờ mịt cũng đã bắt đầu hé lộ, ngay từ sau cái bắt tay định mệnh ấy.
Comments
Post a Comment