Lửa Thử Lụa - Chương 6: Bí Mật Của Màu Sắc
Chương 6: Bí Mật Của Màu Sắc
Những ngày sau cái bắt tay định mệnh ấy, xưởng lụa "Vân Diệp" như được thổi một luồng sinh khí mới. Tiếng lạch cạch của khung cửi, dù chỉ là một hai chiếc, đã bắt đầu vang lên trở lại. Diệp đã gọi hai người thợ cũ quay lại làm việc, trả cho họ một phần lương ứng trước từ số tiền đầu tư ban đầu mà Sơn chuyển khoản ngay ngày hôm sau để thể hiện "thiện chí". Nụ cười đã trở lại trên môi bà Oanh. Bà đi lại trong xưởng, dáng vẻ nhanh nhẹn hơn, thỉnh thoảng lại chỉ bảo cho đám thợ vài kỹ thuật khó, đôi mắt ánh lên niềm tự hào.
Sơn giữ đúng lời hứa. Anh có mặt ở xưởng gần như mỗi ngày, nhưng không can thiệp vào chuyên môn. Anh chỉ quan sát, lắng nghe và ghi chép. Anh nói đó là giai đoạn "xây dựng dữ liệu cốt lõi" cho câu chuyện thương hiệu.
Hôm nay, anh mang theo một chiếc máy ảnh chuyên nghiệp. "Chúng ta cần những hình ảnh chân thực nhất," anh nói với Diệp, nụ cười vẫn rạng rỡ như nắng. "Để cho thế giới thấy được sự tỉ mỉ đằng sau mỗi tấm lụa."
Sự chuyên nghiệp và tận tâm của Sơn đã hoàn toàn xoá tan những gợn mây nghi ngờ cuối cùng trong lòng Diệp. Cô cảm thấy mình đã tìm đúng người. Một người không chỉ nhìn thấy lợi nhuận, mà còn thực sự trân trọng giá trị của nghề.
Với niềm phấn khởi đó, cô dẫn anh vào lại khu xưởng nhuộm.
"Hôm trước em đã nói về màu đỏ son," Diệp bắt đầu. "Nhưng đó mới chỉ là một phần. Sự độc đáo của lụa Vân Diệp nằm ở sự hòa sắc, ở cách các màu sắc tương tác với nhau trên cùng một thớ lụa."
Cô chỉ vào một chĩnh sành lớn đang được đậy kỹ ở góc phòng. "Còn đây là bí mật của màu chàm lam."
Cô mở nắp chĩnh. Một mùi hương ngai ngái, nồng ấm đặc trưng của lá chàm ủ men bốc lên. Diệp giải thích cặn kẽ về quá trình, từ việc chọn lá chàm không quá non cũng không quá già, cho đến việc ủ men với vôi và nước tro bếp trong đúng hai mươi mốt ngày.
"Nhiệt độ là quan trọng nhất," cô vừa nói vừa dùng một thanh gỗ khuấy nhẹ lớp nước màu xanh thẫm. "Chỉ cần chệch đi vài độ, hoặc ủ thiếu chỉ một ngày, mẻ nhuộm sẽ bị 'chết', màu sẽ không bao giờ lên được đúng sắc độ."
Sơn lắng nghe, đôi mắt không rời khỏi chĩnh nước màu. Anh không chỉ nghe, anh còn đặt những câu hỏi vô cùng chi tiết.
"Vậy nếu độ pH của nước tro thay đổi theo loại củi, Diệp có cách nào để kiểm tra không? Hay hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm?"
"Có ạ," Diệp đáp, có chút ngạc nhiên trước sự tinh ý của anh. "Mẹ em dạy cách nếm vị nước tro, và nhìn màu của bọt khi khuấy. Kinh nghiệm cả, nhưng là kinh nghiệm được đúc kết thành khoa học."
Sơn gật gù, tay thoăn thoắt ghi chép vào sổ. "Thật đáng kinh ngạc. Đây chính là 'terroir' trong ngành dệt, cũng giống như trong ngành rượu vang vậy. Một chi tiết marketing cực kỳ đắt giá."
Anh dùng từ "terroir" – một thuật ngữ của Pháp chỉ "vùng đất" hay "hồn đất" – một cách tự nhiên, khiến Diệp cảm thấy công việc của mình được nâng lên một tầm cao mới, sang trọng và đầy tính học thuật.
Cô say sưa nói tiếp, chỉ cho Sơn thấy sự khác biệt giữa việc nhuộm lụa dưới nắng gắt để có màu vàng tươi của hoa hòe, và việc phải hong lụa trong bóng râm để giữ được màu nâu trầm của vỏ bàng. Cô giải thích về thứ tự nhuộm, rằng phải nhuộm màu nhạt trước, màu đậm sau, nhưng có những loại màu lại phải nhuộm chồng lên nhau để tạo ra một sắc độ thứ ba hoàn toàn mới.
Mỗi một bí mật được hé lộ, Sơn lại tỏ ra thán phục và trân trọng. Anh cẩn thận chụp ảnh từng loại thảo mộc, từng trang sổ ghi chép cũ mèm của gia đình cô. Anh đối xử với chúng như thể chúng là những báu vật quốc gia.
"Anh không ngờ mọi thứ lại phức tạp và khoa học đến vậy, Diệp ạ," Sơn nói, giọng đầy ngưỡng mộ. "Em không chỉ là một nghệ nhân. Em là một nhà hóa học, một nghệ sĩ thực thụ."
Lời khen của Sơn khiến hai má Diệp ửng hồng. Bao nhiêu năm qua, cô chỉ nghe những lời chê bai về một cái nghề sắp tàn lụi, những lời than vãn về thu nhập bấp bênh. Lần đầu tiên, có người nhìn vào công việc của cô bằng một con mắt khác, nhìn thấy trong đó là cả một bầu trời khoa học và nghệ thuật. Niềm tin cô dành cho anh giờ đây không chỉ là sự tính toán thiệt hơn, mà đã có cả sự cảm kích và ngưỡng mộ.
Cuối buổi làm việc, khi Sơn chuẩn bị ra về, Diệp chợt gọi anh lại.
"Anh Sơn này," cô nói, tay chìa ra một chùm chìa khóa nhỏ bằng đồng. "Đây là chìa khóa của xưởng nhuộm. Anh có thể tự do ra vào đây để nghiên cứu tài liệu bất cứ lúc nào anh cần. Em... tin anh."
Sơn thoáng ngạc nhiên, rồi mỉm cười nhận lấy chùm chìa khóa. Hơi kim loại lạnh lẽo nằm gọn trong lòng bàn tay ấm nóng của anh.
"Cảm ơn sự tin tưởng của Diệp. Anh sẽ không làm em thất vọng."
Anh quay lưng bước ra phía chiếc xe hơi đang chờ sẵn. Diệp đứng đó, nhìn theo bóng anh, lòng ngập tràn một niềm vui và hy vọng về những ngày nắng đẹp phía trước. Cô không thể thấy được, khi đã quay lưng lại với cô, nụ cười trên môi người đối tác đã khẽ tắt đi, thay vào đó là một ánh nhìn sắc lạnh, một cái nhếch môi kín đáo của kẻ đi săn vừa nhận được chìa khóa mở vào tận hang ổ của con mồi.
Comments
Post a Comment