Lửa Thử Lụa - Chương 7: Lô Hàng Đầu Tiên
Chương 7: Lô Hàng Đầu Tiên
Một tháng sau, xưởng lụa "Vân Diệp" đã hoàn toàn thay đổi. Không khí ảm đạm đã bị xua tan, thay vào đó là sự tất bật, khẩn trương. Cả năm chiếc khung cửi lớn đều đã hoạt động trở lại. Diệp đã gọi thêm ba người thợ cũ quay lại làm việc, tạo nên một không khí rộn rã mà đã lâu lắm rồi ngôi nhà này không có được.
Tất cả là nhờ "đơn đặt hàng thử nghiệm" đầu tiên do Sơn mang về. Anh thông báo một tin vui bất ngờ: một boutique thời trang cao cấp ở Singapore, sau khi xem qua hồ sơ thương hiệu mà S-Vina xây dựng, đã quyết định đặt một lô hàng nhỏ gồm hai mươi chiếc khăn lụa được dệt và nhuộm bằng kỹ thuật độc đáo nhất.
"Đây là cơ hội để chúng ta 'chào sân'," Sơn nói trong cuộc họp nhỏ với mẹ con Diệp, tay chỉ vào một đơn đặt hàng trông rất chuyên nghiệp trên máy tính bảng. "Họ không đặt nặng số lượng, nhưng yêu cầu chất lượng phải là tuyệt đối. Nếu họ hài lòng, một hợp đồng lớn hơn gần như là chắc chắn."
Sự phấn khởi lan tỏa khắp xưởng. Dưới sự chỉ đạo của Diệp, mọi người làm việc với một sự tập trung và đam mê lạ thường. Diệp tự tay kiểm tra từng sợi tơ, tự mình pha chế từng mẻ màu nhuộm. Cô dồn hết tâm huyết và tài năng vào từng chiếc khăn, xem chúng như những "đại sứ" đầu tiên mang linh hồn của Vân Diệp ra thế giới. Bà Oanh cũng không nghỉ ngơi, bà đi lại giám sát, tỉ mỉ hướng dẫn những người thợ trẻ từng đường kim mũi chỉ ở công đoạn hoàn thiện.
Khi lô hàng được đóng gói cẩn thận trong những chiếc hộp tre mà Sơn đã chuẩn bị sẵn, cả xưởng như vừa hoàn thành một trận đánh lớn. Diệp nhìn những chiếc hộp được chất lên xe của S-Vina, lòng ngập tràn một cảm giác hồi hộp khó tả.
Hai tuần chờ đợi trôi qua thật chậm. Diệp thỉnh thoảng lại hỏi Sơn về phản hồi của khách, và lần nào anh cũng trấn an cô bằng một nụ cười tự tin: "Cứ yên tâm, Diệp. Anh tin vào sản phẩm của em."
Và rồi, Sơn trở lại, gương mặt rạng rỡ hơn bao giờ hết. Anh không nói nhiều, chỉ đưa chiếc máy tính bảng cho Diệp. Trên màn hình là một email bằng tiếng Anh.
"Họ không chỉ hài lòng, họ thực sự kinh ngạc," Sơn dịch lại, dù Diệp cũng có thể tự mình đọc được. "Họ nói chất lượng lụa và màu sắc vượt xa mong đợi. Họ muốn thảo luận về một đơn hàng độc quyền cho bộ sưu tập mùa xuân sắp tới."
Nhưng điều khiến trái tim Diệp đập rộn ràng nhất không phải là những lời khen đó. Sơn mở một ứng dụng ngân hàng trên điện thoại của mình.
"Và đây là phần quan trọng nhất," anh nói. "Họ đã thanh toán toàn bộ. Anh sẽ chuyển phần của chúng ta ngay bây giờ."
Trước sự chứng kiến của Diệp và bà Oanh, Sơn thực hiện thao tác chuyển tiền. Anh tính toán một cách minh bạch, trừ đi các chi phí vận hành đã được liệt kê rõ ràng, sau đó chia lợi nhuận đúng theo tỷ lệ 60-40. Vài giây sau, điện thoại của Diệp kêu "ting" một tiếng. Tin nhắn báo số dư tài khoản đã thay đổi. Một con số mà cô chưa bao giờ dám mơ tới chỉ với một lô hàng nhỏ. Nó đủ để cô trang trải hết nợ nần trước mắt, đủ để lo cho đợt tái khám và tiền thuốc của Minh trong cả nửa năm tới.
Sự thật hiển hiện ngay trước mắt, không thể chối cãi. Những con số không biết nói dối.
"Đây là thành quả của Diệp và bác," Sơn nói, giọng chân thành. "Hoàn toàn xứng đáng."
Bà Oanh rơm rớm nước mắt, tay chắp lại cảm tạ. Diệp nhìn Sơn, ánh mắt cô giờ đây chứa đựng một sự biết ơn sâu sắc. Mọi nghi ngờ, dù là nhỏ nhất, đều đã bị cuốn trôi đi bởi tiếng "ting" đầy thực tế của ngân hàng.
Tin vui lan nhanh khắp làng. Mấy người thợ được nhận một khoản thưởng hậu hĩnh. Câu chuyện về xưởng lụa Vân Diệp hợp tác với "cậu Sơn trên thành phố" bán hàng đi nước ngoài thành công đã trở thành một giai thoại. Những người từng dè bỉu, giờ nhìn mẹ con Diệp bằng một ánh mắt khác, vừa ngưỡng mộ vừa có chút ghen tị.
Tối hôm đó, trong bữa cơm gia đình rộn rã tiếng cười, Sơn khéo léo gợi chuyện.
"Khách hàng ở Singapore họ rất thích, nhưng đơn hàng mùa xuân của họ sẽ lớn gấp mười, thậm chí hai mươi lần," anh nói, giọng thong thả. "Để đáp ứng được, chúng ta cần đầu tư thêm khung cửi, và quan trọng nhất là phải trữ một lượng lớn nguyên liệu quý. Nguồn vốn của S-Vina có hạn, nhưng nếu..." Anh dừng lại, nhìn quanh. "Nếu chúng ta có thể huy động thêm vốn từ các hộ dân trong làng, để cùng nhau phát triển, thì với mức lợi nhuận này, chẳng mấy chốc mọi người sẽ có một cuộc sống sung túc hơn."
Anh không ép buộc. Anh chỉ vẽ ra một cơ hội, một viễn cảnh tươi sáng cho tất cả mọi người.
Diệp nhìn nụ cười hạnh phúc của mẹ, nghĩ đến tương lai chắc chắn của Minh. Cô nhìn Sơn, người đã mang đến tất cả những điều này. Trong cô lúc này, chỉ có một niềm tin tuyệt đối. Những ngày nắng đẹp đã thực sự đến rồi.
Comments
Post a Comment