Đại Tiểu Thư Giả Dạng - Chương 5: Lời Sỉ Nhục Đầu Tiên
Chương 5: Lời Sỉ Nhục Đầu Tiên
Sự xuất hiện của Giang Mộc Lan như một chất xúc tác, biến bữa tiệc ăn mừng của gia đình thành một sân khấu sỉ nhục công khai dành cho An Hạ Vy. Và hai diễn viên chính hăng hái nhất, không ai khác, chính là mẹ chồng và cô em chồng của cô.
Sau màn chào hỏi thảo mai, bà Phương kéo Giang Mộc Lan ngồi vào vị trí trang trọng nhất, ngay bên cạnh Trần Khải Minh, đẩy Hạ Vy một cách vô tình nhưng hữu ý ra rìa.
"Mộc Lan à, cháu xem," bà Phương chỉ vào đĩa tôm hùm Alaska trên bàn, "Khải Minh nhà bác biết cháu thích hải sản nên mới đặc biệt gọi món này đấy. Cháu ăn nhiều vào."
Giang Mộc Lan duyên dáng gắp một miếng, mỉm cười với Khải Minh: "Anh Khải Minh thật là tâm lý."
Trần Kiều Anh cũng nhanh nhảu chen vào, giọng đầy ngưỡng mộ: "Chị Mộc Lan, da của chị đẹp thật đấy. Chị dùng bộ dưỡng da của La Mer ạ? Em cũng đang muốn mua một bộ mà mẹ em cứ chê đắt." Ánh mắt cô ta liếc xéo về phía Hạ Vy, người đang lặng lẽ uống nước, rồi nói tiếp, giọng cố tình cao lên: "Chứ không như ai kia, cả ngày chỉ quanh quẩn trong bếp, người toàn mùi dầu mỡ, da dẻ thì khô khốc, chẳng biết chăm sóc bản thân là gì."
Lời công kích trực diện khiến không khí bàn tiệc khựng lại vài giây. Vài vị khách ở bàn bên cạnh cũng tò mò ngoái nhìn. An Hạ Vy nắm chặt chiếc ly trong tay, móng tay bấm nhẹ vào lòng bàn tay để giữ cho mình bình tĩnh. Cô cảm nhận được những ánh mắt thương hại, tò mò và cả chế giễu đang đổ dồn về phía mình.
Cô biết, đây mới chỉ là bắt đầu.
"Kiều Anh, con nói gì vậy!" Bà Phương giả vờ quở mắng con gái, nhưng khoé miệng lại nhếch lên đầy đắc ý. "Chị dâu con là vợ hiền, quen việc nhà rồi, làm sao so bì được với tiểu thư danh giá như Mộc Lan. Người ta là thiên kim tiểu thư, từ nhỏ đã được nâng niu, chăm sóc, khí chất đương nhiên khác hẳn. Đúng là không cùng đẳng cấp, so sánh như vậy thật khập khiễng." 1
"Không cùng đẳng cấp." 2
Bốn chữ này được bà Phương nói ra một cách nhẹ nhàng, nhưng lại như một nhát búa tạ giáng mạnh vào lòng tự tôn của Hạ Vy. Cô hít một hơi thật sâu, không khí lạnh của máy điều hòa tràn vào lồng ngực, giúp cô giữ được vẻ mặt bình thản. Cô không ngẩng đầu lên, chỉ tập trung nhìn vào những gợn sóng trong ly nước, như thể đó là điều thú vị nhất trên đời. Phản ứng, lúc này, chính là thừa nhận sự thất bại. Im lặng, mới là vũ khí duy nhất của cô. 3
Giang Mộc Lan mỉm cười, ra vẻ người lớn: "Bác gái và Kiều Anh đừng nói vậy. Mỗi người có một cuộc sống riêng. Chị An chọn chăm lo cho gia đình cũng là một đức tính tốt."
Cô ta nói như thể đang ban ơn, như thể đang đứng từ trên cao nhìn xuống cuộc sống tầm thường của Hạ Vy. Sự thương hại giả tạo này còn khiến người ta cảm thấy khó chịu hơn cả lời sỉ vả trực diện.
"Đấy, cháu xem Mộc Lan ăn nói khéo léo, hiểu chuyện chưa kìa," bà Phương tấm tắc khen. "Phải là người có học thức, có gia giáo mới được như vậy. Khải Minh, con có được người bạn như Mộc Lan đúng là phúc lớn. Công việc của con sau này chắc chắn sẽ còn thuận lợi hơn nữa."
Câu nói này của bà Phương không chỉ là nâng Mộc Lan lên, mà còn là một lời nhắc nhở, một sự so sánh ngầm đầy cay nghiệt. Bà đang ngầm nói rằng, chính Giang Mộc Lan mới là người có thể giúp đỡ cho sự nghiệp của Khải Minh, còn người vợ chính thức như cô chỉ là một kẻ vô dụng.
Hạ Vy cảm thấy lồng ngực mình đau nhói. Cô đã làm những gì cho anh? Cô đã từ bỏ những gì? Không một ai biết. Và có lẽ, cũng không một ai quan tâm. Cô nhìn sang chồng mình, hy vọng một lời bênh vực, dù chỉ là một câu nói qua loa để giữ thể diện cho cô.
Nhưng Trần Khải Minh chỉ im lặng.
Anh ta ngồi đó, giữa mẹ, em gái và người tình tin đồn, mỉm cười hưởng thụ sự tâng bốc. Anh ta nghe thấy hết những lời so sánh, chì chiết nhắm vào vợ mình, nhưng anh ta không nói một lời. Sự im lặng của anh ta, trong hoàn cảnh này, còn đáng sợ hơn cả ngàn lời sỉ nhục. Nó là một sự đồng tình, một sự chấp thuận ngầm cho những lời cay nghiệt kia.
Hạ Vy cảm thấy cổ họng mình đắng ngắt. Cô đứng dậy.
"Em xin phép vào nhà vệ sinh một lát."
Cô bước đi, lưng vẫn giữ thẳng, mỗi bước chân đều vững vàng, không một chút xiêu vẹo. Cô không cho phép mình tỏ ra yếu đuối trước mặt họ. Nhưng khoảnh khắc cánh cửa nhà vệ sinh đóng lại, tấm lưng thẳng tắp của cô lập tức sụp đổ. Cô vịn tay vào bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch lạnh buốt, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Một người phụ nữ với gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt cố giấu đi sự tổn thương, và một nụ cười gượng gạo vẫn còn vương trên môi.
Cô đã làm gì sai? Yêu một người đàn ông và hết lòng vì anh ta, là sai sao?
Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô quay trở lại bàn tiệc. Không khí thậm chí còn trở nên thân mật hơn. Giang Mộc Lan đang vui vẻ kể chuyện du học ở Pháp, Trần Kiều Anh và bà Phương thì nghe say sưa, thỉnh thoảng lại thốt lên những lời thán phục. Chồng cô, Trần Khải Minh, đang nhìn Mộc Lan bằng ánh mắt mà đã rất lâu rồi cô không còn nhận được từ anh – một ánh mắt đầy say mê và ngưỡng mộ.
Cô lặng lẽ ngồi xuống vị trí cũ, như một người thừa trong chính câu chuyện của đời mình.
Bữa tiệc cuối cùng cũng tàn. Trên đường trở về, chiếc xe chìm trong một sự im lặng ngột ngạt. Bà Phương và Kiều Anh đã đi xe riêng với Giang Mộc Lan với lý do "tiện đường đưa Mộc Lan về". Chỉ còn lại cô và Khải Minh.
Hạ Vy nhìn ra cửa sổ, những ánh đèn đường lướt qua nhanh như những nỗi thất vọng trong lòng cô. Cuối cùng, cô không thể chịu đựng được nữa, cô quay sang, phá vỡ sự im lặng.
"Khải Minh, tại sao anh lại để mẹ và em gái nói em như vậy?"
Trần Khải Minh vẫn nhìn thẳng về phía trước, tay nắm chặt vô lăng. Anh không quay lại nhìn cô, giọng nói lạnh lùng và xa cách.
"Mẹ và em gái chỉ nói sự thật thôi. Em nhìn lại em xem, rồi nhìn Mộc Lan xem. Em thấy mình có điểm nào xứng với vị thế của anh bây giờ không?" 4
Đọc chương tiếp theo.
Comments
Post a Comment