Bàn Cờ Đế Vương - Chương 1: Quân Tốt Qua Sông.
Chương 1: Quân Tốt Qua Sông.
Tiếng
ly tách va vào nhau loảng xoảng, xen lẫn giọng nói the thé đầy vẻ tự mãn của bà
Mạc Lan, mẹ chồng của Hoàng Kiều Anh.
"Đúng là trời có mắt! Vỹ Khang nhà chúng ta cuối
cùng cũng ký được hợp đồng trăm tỷ đó. Từ nay Mạc gia ở Hải Châu này có thể
ngẩng cao đầu rồi!"
Hoàng Kiều Anh lặng lẽ lau nốt chiếc đĩa sứ Minh Long
cuối cùng, những ngón tay thon dài nhưng chai sần vì việc nhà di chuyển một
cách thuần thục. Cô không ngẩng đầu, nhưng qua tấm kính tủ bếp sáng bóng, cô có
thể thấy rõ từng nét mặt hân hoan trong phòng khách. Mẹ chồng Mạc Lan đang
khoác tay con gái Mạc Lệ Sa, cả hai đều mặc những bộ váy hàng hiệu mới nhất. Chồng cô, Mạc Vỹ Khang, ngồi trên sofa, cà vạt nới lỏng, vẻ mặt
ngời ngời đắc ý. 1
Ba năm.
Kể từ khi gả vào Mạc gia, cuộc sống của cô chỉ gói gọn
trong bốn bức tường này, với những công việc không tên và những lời chì chiết
vô tận. 2 Cô là Hoàng Kiều Anh, nhưng ở đây, cô chỉ
được gọi là "con dâu nhà họ Mạc", một cái bóng không hơn không kém.
"Chị dâu, chị lau xong chưa? Nhanh lên pha cho em
cốc nước cam, phải là loại cam vàng nhập khẩu hôm qua mới mua nhé," Mạc Lệ
Sa liếc về phía bếp, giọng điệu ra lệnh như một lẽ dĩ nhiên.
Hoàng Kiều Anh đáp "ừ" một tiếng khẽ, đặt chiếc
đĩa đã khô cong vào chồng đĩa đã được xếp thẳng tắp. Một chi tiết nhỏ mà không ai
trong nhà này để ý: toàn bộ bát đĩa, ly tách trong tủ đều được cô sắp xếp theo
một trật tự vô hình, từ kích thước, màu sắc đến tần suất sử dụng, một hệ thống
logic mà chỉ riêng cô hiểu rõ. 3
Cô bước ra phòng khách, mái tóc buộc hờ hững, trên người
là bộ đồ mặc nhà đã ngả màu. Vẻ ngoài của cô thật bình
thường, thậm chí có phần mờ nhạt, cam chịu. 4 Nhưng nếu có ai đó đủ tinh ý nhìn sâu vào đôi mắt tĩnh lặng như
mặt hồ thu của cô, họ sẽ thấy một vực sâu thăm thẳm, nơi những con sóng sắc bén
và lạnh lẽo đang cuộn trào ngầm. 5
"Vẫn là bộ dạng đó," bà Mạc Lan cau mày,
"Vỹ Khang, mẹ nói con bao nhiêu lần rồi. Con bây giờ là giám đốc Mạc, đối
tác toàn là nhân vật lớn. Dẫn theo một người vợ chỉ biết giặt giũ nấu nướng thế
này ra ngoài, con không thấy mất mặt à?" 6
Mạc Vỹ Khang liếc nhìn cô, trong mắt không có chút tình
cảm nào, chỉ có sự phiền chán. Hắn ta đã thay đổi. Ba năm trước, khi Mạc gia
còn đang chật vật, chính hắn đã nắm tay cô, hứa hẹn đủ điều. Giờ đây, khi hợp
đồng trăm tỷ trong tay, hắn xem cô như một vết nhơ trên chiếc áo vest hàng hiệu
của mình.
Hoàng Kiều Anh lặng lẽ đi vào bếp, đôi tay thoăn thoắt
cắt cam. Tiếng tivi ngoài phòng khách đang đưa tin tài chính.
"...Cổ phiếu của tập đoàn Trịnh thị, gia tộc số một
Hải Châu, bất ngờ tăng vọt 15% trong phiên giao dịch chiều nay sau khi có tin
đồn về một thương vụ hợp tác quốc tế lớn sắp được công bố..."
Ngón tay đang cầm dao của Hoàng Kiều Anh khựng lại một
giây rồi lại tiếp tục, đều đặn. Trịnh thị. Trong đầu cô, những con số, biểu đồ
và phân tích phức tạp chạy qua nhanh như một siêu máy tính. Mười lăm phần trăm.
Một con số đẹp.
Coi như là quà ra mắt của tôi dành cho anh, Trịnh Quân Vũ
à, cô nghĩ thầm.
Cô bưng ly nước cam ra, đặt nhẹ nhàng lên bàn trước mặt
Mạc Lệ Sa.
"Cảm ơn," Mạc Lệ Sa nói mà không thèm nhìn. Cô
ta đang bận lướt điện thoại, rồi bỗng reo lên. "Mẹ, anh hai, mọi người xem
này! Tạp chí Kinh Tế Đế Đô vừa đăng bài về hợp đồng của công ty mình này. Họ
gọi anh là ngôi sao mới nổi của giới kinh doanh Hải Châu đó!"
Cả nhà Mạc lại được một phen phấn khích. Hoàng Kiều Anh
đứng nép vào một góc, lặng lẽ quan sát. Cô nhớ như in từng điều khoản, từng con
số, từng cái bẫy pháp lý trong bản hợp đồng mà họ đang tự hào. Cô nhớ cả vẻ mặt
của vị đối tác khi nhận được một cuộc điện thoại bí ẩn rồi lập tức thay đổi
thái độ, đồng ý ký kết.
Mạc Vỹ Khang không biết rằng, thứ hắn có được không phải
là thành quả của tài năng, mà là một nước cờ trong ván cờ của người khác. Một quân tốt đã được đẩy qua sông để chuẩn bị cho một cuộc chiến
lớn hơn. 7 Và quân tốt đó, giờ đã hết giá trị sử
dụng.
Cô lặng lẽ quay người, đi về căn phòng nhỏ của mình ở
cuối hành lang. Căn phòng đơn sơ, chẳng có gì giá trị ngoài một chiếc giường và
một tủ quần áo cũ.
Cô đóng cửa lại, thế giới ồn ào và tự mãn bên ngoài như
bị ngăn cách hoàn toàn. Cô rút từ dưới gối ra một chiếc điện thoại rẻ tiền,
loại chỉ có chức năng nghe gọi và nhắn tin.
Màn hình sáng lên, một tin nhắn vừa đến từ một số không
lưu tên.
Nội dung chỉ có ba chữ: "Cá đã cắn câu."
Hoàng Kiều Anh nhìn chằm chằm vào dòng chữ, và lần đầu
tiên trong ngày, trên khuôn mặt luôn bình lặng của cô khẽ nhếch lên một nụ
cười. Nụ cười ấy không có chút hơi ấm nào, chỉ có sự sắc lạnh và toan tính đến
đáng sợ.
Cô chậm rãi gõ một tin nhắn trả lời, cũng chỉ vỏn vẹn vài
chữ:
"Chuẩn bị hạ màn."
Gửi đi, cô tháo sim, bẻ làm đôi rồi ném vào sọt rác.
Ba năm ẩn mình, ba năm chịu đựng, ván cờ này đã đến lúc
phải chiếu tướng. Mạc Vỹ Khang, Mạc gia, những gì các người nợ tôi, tôi sẽ sớm
đến đòi lại, cả vốn lẫn lời.
Comments
Post a Comment