Bàn Cờ Đế Vương - Chương 2: Tiệc Của Những Chú Hề
Chương 2: Tiệc Của Những Chú Hề.
Chưa đầy nửa tiếng sau, chuông cửa biệt thự Mạc gia vang lên. Hoàng Kiều
Anh còn chưa kịp ra mở, Mạc Lệ Sa đã lướt qua cô như một cơn gió, giọng điệu
vui vẻ khác hẳn thường ngày.
"Chắc chắn là chị Yến Nhi rồi!"
Cửa mở, một cô gái với chiếc váy đỏ bó sát, mái tóc uốn lượn sành điệu và
hương nước hoa nồng nàn bước vào. Đó là Lâm Yến Nhi, một diễn viên hạng B đang nổi, và cũng là người
tình công khai của Mạc Vỹ Khang. 1
"Ôi Yến Nhi, cháu đến rồi à, mau vào đây!" Bà Mạc Lan hồ hởi kéo
tay Lâm Yến Nhi, thái độ thân mật như thể cô ta mới là con dâu của bà. "Vỹ
Khang nhà bác cứ nhắc cháu mãi đấy."
Lâm Yến Nhi mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt lướt qua Hoàng Kiều Anh đang đứng ở
góc nhà rồi nhanh chóng làm lơ, như thể cô chỉ là một món đồ nội thất vô tri.
"Cháu chúc mừng bác, chúc mừng anh Vỹ Khang ạ. Hợp đồng lớn như vậy,
đúng là tin vui cho cả Mạc gia chúng ta." Cô ta cố tình nhấn mạnh hai chữ
"chúng ta", một sự khẳng định vị thế đầy khiêu khích.
Mạc Vỹ Khang đứng dậy, tự nhiên khoác tay qua eo Lâm Yến Nhi, kéo cô ta
ngồi xuống bên cạnh mình. "Em mới là thần tài của anh. Từ ngày có em bên
cạnh, mọi thứ đều suôn sẻ."
Bữa tiệc ăn mừng thực sự bắt đầu khi Lâm Yến
Nhi có mặt. 2 Họ khui một chai rượu vang đắt tiền
mà Mạc Vỹ Khang mới được đối tác tặng. Tiếng cười nói, những lời tâng bốc và những kế hoạch tương lai
được vẽ ra một cách đầy tự mãn. 3 Họ nói về việc đổi một chiếc xe
sang hơn, về một chuyến du lịch châu Âu, về việc Mạc Lệ Sa sẽ được anh trai sắp
xếp cho một vị trí trưởng phòng trong công ty.
Trong thế giới xa hoa và phù phiếm đó, Hoàng
Kiều Anh hoàn toàn bị cô lập. 4 Cô như một nốt nhạc lạc điệu trong
bản giao hưởng của sự thành công. Nhiệm vụ của cô chỉ là lặng lẽ quan sát, và
khi ly rượu của ai đó vơi đi, cô sẽ phải bước tới rót đầy.
"Kiều Anh, lấy cho tôi đĩa hoa quả," bà Mạc Lan ra lệnh mà không
cần quay đầu lại.
Hoàng Kiều Anh lặng lẽ vào bếp, gọt từng miếng táo, xếp từng múi cam lên
đĩa một cách tỉ mỉ. Bàn tay cô ổn định, nhịp thở đều đặn. Cô nghe rõ từng lời
họ nói.
"Anh Vỹ Khang, cuối tuần này mình tổ chức một bữa tiệc thật lớn ở
khách sạn Đế Vương đi anh," Lâm Yến Nhi nũng nịu, "Mời hết đối tác và
bạn bè trong giới đến chung vui. Phải cho mọi người biết Mạc gia bây giờ đã ở
một đẳng cấp khác rồi."
"Ý kiến hay!" Mạc Vỹ Khang gật gù, ánh mắt tràn đầy si mê nhìn
người tình. "Cứ quyết định vậy đi. Anh sẽ bao trọn sảnh tiệc lớn nhất. Em
cứ việc mời bạn bè của em, các ngôi sao, người mẫu, mời càng đông càng
tốt."
Hoàng Kiều Anh bưng đĩa hoa quả ra, đặt lên bàn. Đúng lúc đó, Lâm Yến Nhi
vờ như vô tình huơ tay, làm ly rượu vang đỏ sóng sánh đổ thẳng lên vạt áo của
Hoàng Kiều Anh.
"Ôi, xin lỗi chị," cô ta kêu lên ái náy, nhưng trong đôi mắt
lại ánh lên vẻ đắc thắng. "Em không cố ý đâu. Chắc tại chị đi không nhìn
đường."
Vạt áo màu be của Hoàng Kiều Anh loang một mảng đỏ thẫm. Cô không nổi giận,
chỉ khẽ cúi đầu. "Không sao, là lỗi của tôi."
"Nhìn xem, có bộ đồ mặc nhà cũng không nên thân," bà Mạc Lan bĩu
môi. "Thôi đi thay bộ khác đi, rồi vào bếp dọn dẹp đi. Đứng đây ngứa mắt
quá."
Hoàng Kiều Anh không nói một lời, lặng lẽ quay người đi. Bóng lưng cô thẳng
tắp, bước chân vững vàng, không hề có vẻ gì là của một người vừa bị làm nhục.
Lưng cô vừa khuất sau hành lang, cô đã nghe tiếng Mạc Vỹ Khang dỗ dành Lâm
Yến Nhi.
"Đừng để ý đến cô ta làm bẩn mắt. Em xem này, anh có quà cho em."
Đó là một chiếc hộp nhung màu xanh thẫm. Bên trong là một sợi dây chuyền
kim cương lấp lánh. Tiếng trầm trồ của Lâm Yến Nhi và Mạc Lệ Sa vang lên.
Hoàng Kiều Anh bước vào phòng, đóng cửa lại. Cô nhìn vệt rượu đỏ trên áo
mình, đôi mắt lạnh đi vài phần. Cô không quan tâm đến sự sỉ nhục, không quan
tâm đến sợi dây chuyền. Trong mắt cô, họ chỉ là một lũ hề đang diễn một vở kịch
ngớ ngẩn trên sân khấu mà chính cô đã dựng lên.
Cô mở tủ quần áo. Bên trong chỉ có vài bộ đồ mặc nhà đơn giản, cũ kỹ. Nhưng
ở góc trong cùng, được bọc cẩn thận trong một túi vải lụa đen, là một thứ hoàn
toàn khác.
Cô kéo chiếc túi ra. Một chiếc váy dạ hội màu đen tuyền, thiết kế tinh xảo,
chất liệu cao cấp mà chỉ cần nhìn qua cũng biết giá trị của nó không hề tầm
thường. Cô đã đặt nó từ ba tháng trước.
Bữa tiệc ở khách sạn Đế Vương sao?
Hoàng Kiều Anh khẽ mỉm cười. Nụ cười ấy làm không khí trong căn phòng như
lạnh đi mấy độ.
Đúng lúc này, từ ngoài cửa vọng vào tiếng nói chuyện không hề kiêng dè của
Lâm Yến Nhi với Mạc Vỹ Khang.
"Anh à, hợp đồng cũng ký rồi, công ty cũng ổn định rồi. Cái gai trong
mắt kia, anh định để đến bao giờ? Hay là nhân bữa tiệc này, anh công bố chuyện
của chúng ta, rồi dọn dẹp rác rưởi trong nhà đi cho sạch sẽ?"
"Rác rưởi".
Hoàng Kiều Anh vuốt nhẹ lên bề mặt mềm mại của chiếc váy. Ánh mắt cô tối
sầm lại.
Được thôi. Nếu các người đã muốn có một bữa tiệc đáng nhớ, cô sẽ tặng cho
các người một màn kịch hay, một màn kịch mà cả đời này họ cũng không thể nào
quên.
Comments
Post a Comment