Bàn Cờ Đế Vương - Chương 3: Quân Tốt Hết Giá Trị
Chương 3: Quân Tốt Hết Giá Trị.
Bữa sáng hôm sau diễn ra trong một sự im lặng nặng nề. Mạc Vỹ Khang đã đến công ty từ sớm, chỉ còn lại Hoàng Kiều Anh và ba người phụ nữ của Mạc gia. Lâm Yến Nhi, với lý do hôm qua uống hơi nhiều, đã qua đêm tại phòng dành cho khách, và giờ đang ngồi đối diện bà Mạc Lan, vẻ mặt tươi tắn như một bà chủ thực thụ.
Bà Mạc Lan lật một trang tạp chí kinh doanh, nơi có bài phỏng vấn Mạc Vỹ Khang chiếm trọn hai trang giấy. Bà đọc đi đọc lại, khóe miệng không giấu được vẻ đắc thắng.
"Yến Nhi à, cháu xem," bà đẩy tờ tạp chí qua bàn. "Người ta gọi Vỹ Khang là 'chiến mã' của giới kinh doanh Hải Châu. Đúng là có phúc tinh như cháu ở bên cạnh, nó làm gì cũng thuận lợi."
Lâm Yến Nhi che miệng cười duyên dáng. "Bác quá khen. Chủ yếu là do anh Vỹ Khang tài giỏi thôi ạ."
Ánh mắt của bà Mạc Lan sau đó quét về phía Hoàng Kiều Anh, người đang lặng lẽ lau dọn bàn ăn, rồi trở nên lạnh lẽo, đầy xét nét.
"Nhưng chiến mã thì cũng phải có yên cương xứng tầm. Chứ đi bên cạnh một sao chổi, sớm muộn gì cũng gặp hạn."
Mạc Lệ Sa, cô em chồng đang mải mê sơn móng tay, cũng ngẩng lên phụ họa. "Mẹ nói đúng quá. Nhìn chị dâu xem, từ trên xuống dưới chẳng có lấy một món đồ hiệu. Tóc tai thì lúc nào cũng buộc vội. Cuối tuần này nhà mình tổ chức tiệc lớn ở khách sạn Đế Vương, chẳng lẽ lại để chị ấy lượn lờ ở đó dọa khách à?"
Những lời nói như những mũi kim vô hình, chĩa thẳng vào Hoàng Kiều Anh. Nhưng cô vẫn không có phản ứng gì, chỉ tiếp tục công việc của mình. Bàn tay cô di chuyển đều đặn, tỉ mỉ lau sạch từng vết bẩn nhỏ nhất trên mặt bàn gỗ lim. Sự bình tĩnh của cô dường như càng chọc tức những người kia.
Thấy Hoàng Kiều Anh không có phản ứng, bà Mạc Lan đập mạnh tờ tạp chí xuống bàn. "Tôi nói cô đấy, cô có nghe không hả?"
Hoàng Kiều Anh dừng tay, ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo không một gợn sóng nhìn thẳng vào mẹ chồng. "Thưa mẹ, con nghe."
"Nghe à?" bà Mạc Lan cười gằn. "Tôi thấy cô điếc thì có. Ba năm nay cô ở cái nhà này, ngoài việc ăn bám, giặt giũ nấu nướng ra thì cô làm được cái gì có ích cho Mạc gia chưa? 1 Trước đây Vỹ Khang còn khó khăn, nó cần một người cơm nước cho nó, coi như cô còn có chút giá trị. Bây giờ nó là giám đốc lớn, hợp đồng trăm tỷ trong tay, cô nghĩ cô còn xứng với nó không?"
Bà ta nói một hơi dài, giọng điệu đầy khinh bỉ. "Nói trắng ra, cô chỉ là một quân tốt thí. Bây giờ nó đã qua sông rồi, cô cũng nên biết thân biết phận mà tự động biến mất đi. 2 Đừng ở đây làm vướng chân vướng cẳng nữa!" 3
Sỉ nhục sự vô dụng, tấn công trực diện. Giọng điệu the thé, biểu cảm quá lố. Chấm điểm: 7/10. Dòng suy nghĩ lạnh lẽo chạy qua đầu Hoàng Kiều Anh, trong khi vẻ mặt cô vẫn không đổi.
Lâm Yến Nhi lúc này mới lên tiếng, giọng điệu ra vẻ cảm thông, nhưng từng chữ lại như xát muối.
"Bác gái, chị Lệ Sa, hai người đừng nói chị Kiều Anh như vậy. Chị ấy cũng có nỗi khổ riêng mà. Thời buổi này, phụ nữ không có sự nghiệp, không có tiền đồ, chỉ quanh quẩn ở nhà cũng đáng thương lắm."
Cô ta quay sang Hoàng Kiều Anh, ánh mắt đầy vẻ thương hại giả tạo. "Chị Kiều Anh, em biết chị cũng buồn. Hay là thế này, em có quen vài chỗ tuyển người giúp việc theo giờ, lương cũng khá lắm. Nếu chị cần, em có thể giới thiệu cho. Dù sao thì cũng phải tự kiếm tiền mà sống chứ, phải không chị?"
Giả nhân giả nghĩa, tấn công bằng sự thương hại. Có chút kỹ thuật, nhưng vẫn còn non lắm. Chấm điểm: 8/10.
"Giúp việc? Ý kiến hay đấy!" Mạc Lệ Sa vỗ tay. "Chứ cái bằng đại học hạng xoàng của chị thì xin việc ở đâu bây giờ? Đi làm giúp việc là hợp lý nhất rồi. Quen việc nhà sẵn."
Hoàng Kiều Anh vẫn im lặng. Cô đã nghe những lời này không biết bao nhiêu lần trong suốt ba năm qua. Ban đầu, cô cũng có chút chạnh lòng. Nhưng giờ đây, trong lòng cô chỉ còn sự trống rỗng và lạnh lẽo. Cô nhìn ba người phụ nữ trước mặt, giống như đang xem một vở kịch hề rẻ tiền. Họ tự cho mình là trung tâm của thế giới, là người chiến thắng, mà không hề biết rằng, số phận của họ đã sớm nằm trong lòng bàn tay của người mà họ đang ra sức sỉ nhục.
Sự im lặng của cô khiến bà Mạc Lan càng thêm tức tối. Bà vớ lấy chiếc khăn ăn trên bàn, ném về phía Hoàng Kiều Anh.
"Đứng đực ra đấy làm gì? Lau cái chỗ nước trà tôi vừa làm đổ đi! Đúng là chỉ có thế là giỏi!"
Chiếc khăn giấy rơi xuống ngay chân Hoàng Kiều Anh.
Cô từ từ cúi xuống, nhặt chiếc khăn lên. Nhưng cô không lau bàn. Thay vào đó, cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt bà Mạc Lan. Lần đầu tiên sau ba năm, ánh mắt cô không còn né tránh, không còn sự nhẫn nhịn. Nó sâu thẳm, sắc bén và lạnh lẽo như một lưỡi dao băng.
"Thưa mẹ," giọng cô đều đều, không lớn nhưng đủ để cả ba người nghe rõ. "Con là con dâu của Mạc gia, không phải người giúp việc."
Không khí trong phòng khách như ngưng đọng lại.
Bà Mạc Lan, Mạc Lệ Sa và cả Lâm Yến Nhi đều sững sờ. Họ không thể tin được con cừu non luôn im lặng chịu đựng lại dám lên tiếng phản kháng.
"Mày... mày nói cái gì?" Bà Mạc Lan lắp bắp, mặt đỏ bừng vì tức giận. "Mày dám cãi lại tao à? Đồ ăn cháo đá bát!"
"Con không cãi lại mẹ. Con chỉ đang nói một sự thật," Hoàng Kiều Anh đáp, giọng vẫn bình thản.
"Sự thật? Sự thật là cái nhà này không chứa chấp loại người vô dụng như mày!"
Đúng lúc cuộc cãi vã sắp bùng nổ, cửa chính đột ngột mở ra. Mạc Vỹ Khang bước vào, mặt mày đằng đằng sát khí. Hắn đã bỏ quên một tài liệu quan trọng và phải quay về lấy. Vừa vào nhà đã thấy cảnh tượng căng thẳng.
"Có chuyện gì vậy?" hắn gắt.
Bà Mạc Lan như vớ được cứu tinh, lập tức chạy tới mách tội. "Vỹ Khang, con về đúng lúc lắm! Con xem con vợ tốt của con này! Nó dám cãi lại mẹ! Nó nói nó không phải người giúp việc! Cái nhà này sắp bị nó lật tung rồi!"
Mạc Vỹ Khang nhìn Hoàng Kiều Anh, ánh mắt đầy vẻ chán ghét tột độ. Hắn đã quá mệt mỏi với những cuộc cãi vã không hồi kết trong nhà, và trong mắt hắn, Hoàng Kiều Anh chính là nguồn cơn của mọi rắc rối.
Hắn không nói một lời, bước nhanh đến bàn làm việc, rút ra một tập tài liệu rồi đi thẳng tới trước mặt Hoàng Kiều Anh.
"Rầm!"
Hắn ném tập tài liệu xuống bàn trà, ngay trước mặt cô.
"Hoàng Kiều Anh, tôi hết chịu nổi cô rồi."
Giọng hắn lạnh như băng.
"Ký vào đi. Từ nay về sau, cô và Mạc gia không còn bất cứ quan hệ gì nữa."
Trên trang bìa của tập tài liệu, hai chữ to tướng, rõ ràng đập vào mắt:
ĐƠN LY HÔN.
Comments
Post a Comment