Bàn Cờ Đế Vương - Chương 4: Nét Mực Đoạn Tuyệt
Chương 4: Nét Mực Đoạn Tuyệt.
Không khí trong phòng khách biệt thự Mạc gia đặc quánh lại, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Hoàng Kiều Anh và tờ đơn ly hôn trên bàn.
Bà Mạc Lan và Mạc Lệ Sa khoanh tay trước ngực, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười thỏa mãn. Họ chờ đợi. Chờ đợi một màn kịch quen thuộc mà họ đã thấy trên vô số bộ phim truyền hình: người vợ bị ruồng bỏ sẽ khóc lóc, sẽ gào thét, sẽ van xin níu kéo trong tuyệt vọng. Họ đã chuẩn bị sẵn những lời miệt thị cay độc hơn để đáp lại.
Lâm Yến Nhi, tinh tế hơn một chút, thì khẽ tựa vào vai Mạc Vỹ Khang, ra vẻ an ủi nhưng thực chất là một hành động tuyên bố chủ quyền. Ánh mắt cô ta nhìn Hoàng Kiều Anh đầy vẻ thương hại của kẻ chiến thắng. Cuối cùng, cái gai trong mắt này cũng bị nhổ đi. Vị trí "Mạc thiếu phu nhân" mà cô ta hằng ao ước, cuối cùng cũng sắp thuộc về cô ta.
Mạc Vỹ Khang đứng đó, cao ngạo và lạnh lùng. Hắn cảm thấy một sự giải thoát chưa từng có. Ba năm qua, Hoàng Kiều Anh trong mắt hắn giống như một đôi giày cũ, tuy đã từng vừa chân nhưng giờ đây vừa lỗi thời, vừa không còn phù hợp với địa vị mới của hắn. Vứt bỏ cô, hắn cảm thấy mình như trút được một gánh nặng, sẵn sàng sải bước trên con đường danh vọng rộng thênh thang cùng người phụ nữ xinh đẹp, khéo léo bên cạnh. Hắn chắc chắn rằng cô sẽ làm ầm lên, nhưng hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Một chút tiền bố thí sẽ giải quyết được mọi chuyện.
Thế nhưng, phản ứng của Hoàng Kiều Anh lại nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Cô không khóc.
Cô không gào thét.
Cô cũng không van xin.
Cô chỉ lặng lẽ đứng đó, đôi mắt trong veo nhìn xuống hai chữ "ĐƠN LY HÔN" đầy chói mắt. Một sự im lặng đến đáng sợ bao trùm lấy cô. Sau khoảng mười giây dường như kéo dài vô tận, cô từ từ ngẩng đầu lên.
Ánh mắt cô không nhìn Mạc Vỹ Khang, người vừa vứt cho cô tờ đơn. Nó lướt qua khuôn mặt đắc ý của bà Mạc Lan, quét qua vẻ miệt thị của Mạc Lệ Sa, và dừng lại một giây trên nụ cười giả tạo của Lâm Yến Nhi. Ánh mắt ấy không có một gợn sóng, không giận dữ, không đau buồn, chỉ có một sự bình tĩnh đến lạ thường1. Sự bình tĩnh đó khiến nụ cười trên môi ba người phụ nữ kia hơi cứng lại. Họ cảm thấy có gì đó không đúng.
Cuối cùng, Hoàng Kiều Anh mới nhìn thẳng vào Mạc Vỹ Khang.
"Tài sản phân chia thế nào?"
Giọng cô đều đều, lạnh nhạt, giống như đang hỏi về thời tiết chứ không phải chuyện ly hôn của mình.
Câu hỏi này như một gáo nước lạnh dội vào sự hả hê của Mạc gia. Họ sững sờ. Thay vì những lời níu kéo đầy cảm tính, cô lại hỏi một câu thực tế đến tàn nhẫn.
Mạc Vỹ Khang khựng lại một giây rồi cười khẩy, nụ cười đầy vẻ khinh miệt. "Tài sản? Hoàng Kiều Anh, cô không quên mình gả vào nhà này với hai bàn tay trắng đấy chứ? Ba năm qua cô ăn của Mạc gia, ở của Mạc gia, Mạc gia không tính toán với cô là may mắn lắm rồi."
Hắn rút ví, lấy ra một xấp tiền mỏng, ném lên bàn bên cạnh tờ đơn. "Đây, năm mươi triệu. Cầm lấy coi như là tiền trợ cấp tôi bố thí cho cô, để cô ra ngoài thuê nhà, tìm việc mà sống. Từ nay đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Năm mươi triệu, đổi lấy ba năm thanh xuân, ba năm làm trâu làm ngựa. Thật là một sự sỉ nhục to lớn.
Nhưng Hoàng Kiều Anh chỉ liếc qua xấp tiền, trong mắt không có lấy một tia dao động. Dường như thứ cô vừa nhìn thấy chỉ là một tờ giấy lộn không hơn không kém.
Cô vươn tay, nhưng không phải để cầm lấy tiền.
Cô cầm lấy cây bút máy Montblanc mà Mạc Vỹ Khang luôn để trên bàn làm việc, cây bút mà hắn vô cùng yêu quý, xem như biểu tượng cho địa vị của mình.
Tiếng nắp bút được mở ra vang lên một tiếng "tách" nhẹ nhưng rõ mồn một trong không gian tĩnh lặng.
Tất cả mọi người đều nín thở quan sát. Bàn tay cầm bút của cô vô cùng vững vàng. Cô lật thẳng đến trang cuối cùng của tờ đơn, nơi có mục dành cho chữ ký của hai bên. Cô thậm chí không thèm đọc những điều khoản bất công bên trong.
Nét bút đầu tiên được đặt xuống mặt giấy.
Mạc Vỹ Khang đã chuẩn bị tinh thần nhìn thấy một chữ ký nguệch ngoạc, run rẩy, thấm đẫm nước mắt và sự uất hận.
Nhưng không.
Nét mực lướt trên trang giấy một cách mượt mà, dứt khoát. Chữ ký của cô không hề run rẩy. Ngược lại, nó vô cùng tao nhã, phóng khoáng, ẩn chứa một khí thế mạnh mẽ không thể xem thường. Đó là chữ ký của một người nắm quyền tự quyết, chứ không phải của một kẻ bị ruồng bỏ.
Hoàng. Kiều. Anh.
Ba chữ được ký xong. Một nét mực đoạn tuyệt hoàn toàn với quá khứ. Ván cờ ẩn mình ba năm, đến đây chính thức kết thúc2.
Cô đóng nắp bút lại, đặt nó ngay ngắn bên cạnh tờ đơn đã được ký. Sau đó, cô đẩy cả tờ đơn và cây bút về phía Mạc Vỹ Khang.
Xong rồi.
Cô chậm rãi đứng dậy, khẽ phủi một nếp nhăn không tồn tại trên bộ đồ mặc nhà của mình.
"Cảm ơn ba năm qua đã 'chăm sóc'."
Giọng cô vẫn đều đều, nhưng hai chữ "chăm sóc" được nhấn nhá một cách đầy mỉa mai, khiến người nghe không rét mà run.
Nói rồi, cô không quay về phòng để thu dọn hành lý như họ nghĩ. Cô xoay người, bước thẳng về phía cửa chính.
"Khoan đã!" Mạc Lệ Sa hét lên, như không thể chấp nhận được sự bình tĩnh này. "Chị định đi đâu? Cút đi! Cút ra khỏi nhà này ngay lập tức! Nhớ là phải đi tay trắng đấy nhé!"
Bước chân Hoàng Kiều Anh khựng lại khi tay cô vừa chạm vào nắm đấm cửa.
Cô không quay đầu lại. Bóng lưng cô nhỏ bé nhưng thẳng tắp, ẩn chứa một sức mạnh vô hình.
"Tôi đến đây tay trắng," giọng cô từ phía cửa vọng lại, lạnh lẽo và xa xăm, "nhưng không có nghĩa là sẽ ra đi tay trắng."
Cô dừng một nhịp, rồi nói tiếp, từng chữ một như khắc vào không khí.
"Những thứ vốn thuộc về tôi, tôi sẽ tự mình lấy lại, từng chút một."
Cánh cửa mở ra. Ánh nắng chói chang từ bên ngoài tràn vào, hắt lên bóng lưng cô, tạo ra một vầng hào quang đầy bí ẩn. Cô bước ra ngoài, hòa vào ánh sáng, để lại phía sau bốn con người đang chết lặng với vẻ mặt ngỡ ngàng, bối rối và một dự cảm bất an mơ hồ.
Cơn bão, sắp đến rồi.
Comments
Post a Comment