Bàn Cờ Đế Vương - Chương 5: Ván Cờ Đã Sắp Đặt.

 Chương 5: Ván Cờ Đã Sắp Đặt.

Hoàng Kiều Anh bước ra khỏi cánh cổng biệt thự Mạc gia, không một lần ngoảnh đầu nhìn lại. Ánh nắng rực rỡ của buổi sáng chiếu lên người cô, cảm giác ấm áp như đang gột rửa đi lớp bụi bặm và sự tù túng của ba năm qua. Cô tự do rồi.

Cô không đi xa, chỉ rảo bước đến một quán cà phê nhỏ nằm khuất trong một con hẻm yên tĩnh gần đó. Chọn một bàn khuất sau chậu cây cảnh, cô gọi một ly cà phê đen không đường.

Khi ly cà phê được mang ra, Hoàng Kiều Anh cũng lấy từ trong chiếc túi xách nhỏ của mình ra một chiếc điện thoại hoàn toàn khác. Không phải chiếc điện thoại rẻ tiền đã bị bẻ sim, mà là một chiếc smartphone đời mới nhất, mỏng và đen tuyền, thiết kế tối giản nhưng toát lên vẻ sang trọng.

Cô bật máy. Màn hình sáng lên với một giao diện được mã hóa phức tạp. Tư thế của cô cũng bất giác thay đổi. Lưng thẳng hơn, vai mở rộng, vẻ cam chịu biến mất, thay vào đó là khí chất thanh lịch và tự tin vốn có.

Ngón tay thon dài của cô lướt trên màn hình, mở danh bạ chỉ có duy nhất một cái tên: Quân Vũ.

Cô nhấn gọi.

Đầu dây bên kia đổ chuông ba tiếng rồi được nhấc máy.

"Kiều Anh."

Giọng nói của người đàn ông trầm ấm, từ tính và mang theo một ý cười nhẹ. Chỉ hai chữ tên cô, nhưng lại chứa đựng sự quen thuộc và cưng chiều không hề che giấu.

Lúc này, tại tầng cao nhất của tòa nhà Trịnh thị, Trịnh Quân Vũ đang chủ trì một cuộc họp cổ đông quan trọng. Khi chiếc điện thoại cá nhân trên bàn rung lên, tất cả các giám đốc cấp cao đều nín thở. Họ biết quy tắc của Tổng tài, không ai được làm phiền anh trong lúc họp. Nhưng khi nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, Trịnh Quân Vũ lại làm một việc chưa từng có tiền lệ.

Anh giơ tay, ra hiệu cho vị giám đốc tài chính đang báo cáo tạm dừng. "Xin lỗi mọi người, tôi có một cuộc điện thoại quan trọng."

Nói rồi, anh cầm điện thoại, bình thản bước ra ban công kính, bỏ lại sau lưng gần hai mươi ánh mắt kinh ngạc và tò mò.

"Em gọi cho anh, vậy là mọi chuyện đã xong?" Trịnh Quân Vũ hỏi, giọng nói dịu dàng đi trông thấy.

"Xong rồi," Hoàng Kiều Anh đáp, nhấp một ngụm cà phê đắng. "Tôi tự do rồi."

"Chúc mừng em," anh cười khẽ. "Mọi thứ diễn ra như em dự đoán chứ?"

"Chính xác đến từng lời thoại," cô nói, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh. "Họ đã ném cho tôi tờ đơn ly hôn và năm mươi triệu tiền bố thí." 1

Trịnh Quân Vũ ở đầu dây bên kia im lặng một giây, sau đó bật cười, một tiếng cười trầm thấp nhưng đầy vẻ mỉa mai. "Năm mươi triệu? Để mua đứt ba năm thanh xuân của em và mua chuộc người đã mang lại cho họ hợp đồng trăm tỷ? Mạc Vỹ Khang đúng là có mắt như mù. Hợp đồng đó, nếu không có một cuộc điện thoại của anh với ngài Peterson, e rằng cả đời này Mạc thị cũng không chạm tới được."

Hoàng Kiều Anh khuấy nhẹ ly cà phê. Ván cờ này, cô đã bắt đầu lên kế hoạch từ sáu tháng trước.

Đó là khi cô tình cờ nghe được Mạc Vỹ Khang khoe khoang về tham vọng muốn hợp tác với tập đoàn đa quốc gia A&T. Cô biết với thực lực của Mạc thị, đây là chuyện không tưởng. Nhưng đó lại là một cơ hội hoàn hảo.

Cô đã dùng chiếc điện thoại bí mật này để liên lạc với Trịnh Quân Vũ.

"Anh còn nhớ sáu tháng trước em đã nói gì không?" Hoàng Kiều Anh hỏi.

"Nhớ chứ," Trịnh Quân Vũ đáp. "Em nói, em muốn tặng cho chồng mình một món quà thật lớn trước khi ly hôn. Một món quà đủ lớn để đưa anh ta lên tận thiên đường, rồi từ đó đạp thẳng xuống địa ngục."

Đúng vậy. Đó chính là kế hoạch của cô. 2

Cô đã phân tích toàn bộ thông tin về dự án của A&T và biết rằng đối tác mà họ thực sự nhắm đến ở Hải Châu chính là Trịnh thị. Cô đã nói với Trịnh Quân Vũ: "Anh hãy từ chối A&T, nhưng hãy giới thiệu cho họ một đối tác khác, là Mạc thị. Cứ để Mạc Vỹ Khang tự mình cố gắng, để anh ta nếm trải thất bại vài lần cho đến khi gần như tuyệt vọng."

Và mọi thứ đã diễn ra đúng như vậy. Mạc Vỹ Khang đã bị từ chối hết lần này đến lần khác. Cho đến tuần trước, khi hắn về nhà với vẻ mặt chán nản cực độ, cô biết thời điểm đã chín muồi.

Cô đã nhắn cho Trịnh Quân Vũ một tin: "Thời điểm tốt nhất."

Ngày hôm sau, ngài Peterson, CEO của A&T, đã nhận được một cuộc điện thoại từ Trịnh Quân Vũ, người bạn làm ăn lâu năm của ông ta. Trịnh Quân Vũ đã "vô tình" nhắc đến Mạc thị như một công ty nhỏ nhưng đầy tiềm năng, và nói rằng một sự hợp tác có thể sẽ mang lại "bất ngờ thú vị".

Chỉ một câu nói đó, cộng với việc Trịnh thị đã từ chối, đã đủ để ngài Peterson đưa ra quyết định. Ông ta muốn thử một ván cược, và cũng là để giữ mối quan hệ tốt với Trịnh Quân Vũ. Hợp đồng trăm tỷ cứ thế rơi vào tay Mạc Vỹ Khang một cách đầy kịch tính. 3

Hắn đã nghĩ đó là do tài năng và sự kiên trì của mình. Hắn không hề biết, hắn chỉ là một quân cờ trong tay người vợ mà hắn khinh rẻ nhất. 4

"Vở kịch của em quả thực rất công phu," Trịnh Quân Vũ nói, giọng đầy ý khen ngợi. "Vậy, màn hạ màn thì sao?"

"Cuối tuần này, tiệc ăn mừng ở khách sạn Đế Vương. Đó sẽ là sân khấu," Hoàng Kiều Anh đáp.

"Thời điểm hoàn hảo. Em cần anh làm gì?"

"Không cần làm gì cả. Chỉ cần anh xuất hiện, với tư cách là đối tác thực sự mà A&T muốn hợp tác. Và, hủy bỏ hợp đồng."

"Chỉ vậy thôi sao?" Trịnh Quân Vũ cười. "Anh nghĩ em sẽ muốn anh san bằng Mạc thị để trút giận chứ."

Hoàng Kiều Anh cũng cười, một nụ cười nhẹ nhưng đầy tự tin. "Trút giận là việc của em. Em không cần mượn tay người khác. Anh chỉ cần là quân át chủ bài của em, xuất hiện đúng lúc là được."

"Tuân lệnh, thưa nữ hoàng của anh."

Cuộc gọi kết thúc. Hoàng Kiều Anh đặt điện thoại xuống bàn, uống cạn ly cà phê đen. Vị đắng lan tỏa nơi đầu lưỡi, nhưng lại khiến đầu óc cô tỉnh táo lạ thường.

Cô đứng dậy, thanh toán tiền rồi bước ra khỏi quán.

Ngay khi cô vừa bước ra tới đầu hẻm, một chiếc Maybach màu đen tuyền đã lặng lẽ đỗ lại ngay bên cạnh. Cửa xe sau mở ra, một người đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề, tóc hoa râm nhưng lưng thẳng tắp, bước xuống và cúi đầu một cách đầy kính cẩn.

Đó là quản gia Trần Cẩn.

"Tiểu thư, mừng cô trở về."

Hoàng Kiều Anh khẽ gật đầu, không nói một lời, rồi cúi người ngồi vào trong xe.

Cánh cửa xe đóng lại, ngăn cách cô với thế giới bên ngoài. Chiếc xe sang trọng lướt đi một cách êm ái trên đường phố Hải Châu. Hoàng Kiều Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh thành phố lướt qua. Ánh mắt cô giờ đây không còn là của một bà nội trợ, mà là của một vị đế vương đang nhìn lại lãnh địa của mình.

Ván cờ chỉ mới bắt đầu. Bữa tiệc ở khách sạn Đế Vương sẽ là nơi cô di chuyển quân hậu.

Mạc Vỹ Khang, sân khấu của anh, tôi đến đây.

Đọc chương tiếp theo.

👉 Nghe giọng đọc cảm xúc tại:  

Comments

Popular posts from this blog

Lửa Thử Lụa – Chương 01: Xưởng lụa "Vân Diệp"

Mục lục truyện – Lửa Thử Lụa – Truyện ngôn tình hiện đại cảm động (48 chương)

Mục lục truyện - Bàn Cờ Đế Vương - Truyện Ngôn Tình Ngắn