Bàn Cờ Đế Vương - Chương 6: Cởi Bỏ Xiềng Xích
Chương 6: Cởi Bỏ Xiềng Xích
Chiếc Maybach màu đen tuyền lướt đi êm ru trên đại lộ, bỏ lại khu biệt thự của Mạc gia ở phía sau như một ký ức mờ nhạt. Hoàng Kiều Anh tựa lưng vào lớp ghế da mềm mại, cảm giác thư thái lan tỏa khắp cơ thể. Ba năm qua, lần đầu tiên cô mới thực sự hít thở một cách trọn vẹn. Không còn không khí ngột ngạt của sự chì chiết, không còn những ánh mắt khinh miệt, không còn vai diễn của một người vợ hiền cam chịu.
Xiềng xích đã được cởi bỏ.
Chiếc xe không đưa cô đến một khách sạn nào, mà dừng lại trước một tòa tháp căn hộ cao cấp và sang trọng bậc nhất ở trung tâm Hải Châu - The Apex. Quản gia Trần Cẩn nhanh chóng mở cửa xe, cúi người kính cẩn.
"Tiểu thư, mọi thứ đã được chuẩn bị theo yêu cầu của cô."
Hoàng Kiều Anh bước vào sảnh thang máy riêng, đi thẳng một mạch lên tầng cao nhất. Cánh cửa căn penthouse mở ra, một không gian sống hoàn toàn khác biệt hiện ra trước mắt. Căn hộ được thiết kế theo phong cách tối giản, sang trọng với hai tông màu chủ đạo là trắng và xám, nội thất thông minh và hệ thống an ninh tối tân. Một bức tường kính khổng lồ trải dài toàn bộ phòng khách, thu trọn cả thành phố Hải Châu nhộn nhịp vào tầm mắt.
Đây mới là nơi ở của cô, một căn cứ bí mật đã được chuẩn bị từ lâu, chờ đợi ngày cô chính thức quay trở lại.
"Tiểu thư có cần dùng gì không ạ?" Quản gia Trần Cẩn hỏi.
"Chú pha cho cháu một ấm trà Thiết Quan Âm," Hoàng Kiều Anh nói, giọng điệu đã hoàn toàn thay đổi, không còn sự e dè, nhẫn nhịn, mà là sự tự nhiên của một người quen ra lệnh. "Sau đó, cho cháu xem toàn bộ thông tin về buổi lễ ký kết của Mạc thị."
"Vâng, thưa tiểu thư."
Việc đầu tiên Hoàng Kiều Anh làm là bước vào phòng tắm. Cô đứng dưới vòi sen, để dòng nước ấm nóng gột rửa đi mọi dấu vết của Mạc gia, gột rửa đi cả vai diễn của ba năm qua. Mười lăm phút sau, cô bước ra với chiếc áo choàng tắm lụa trắng, mái tóc dài còn ẩm nước được quấn gọn gàng.
Cô bước vào phòng thay đồ. Đó là một không gian rộng lớn, ánh sáng được thiết kế tinh tế, và bên trong là một thế giới hoàn toàn khác. Không còn những bộ đồ mặc nhà cũ kỹ, mà là hàng hàng lớp lớp những bộ trang phục hàng hiệu được cắt may tinh xảo, những đôi giày cao gót lấp lánh và những chiếc túi xách đắt giá. Đây mới chính là con người thật của cô.
Khi Hoàng Kiều Anh ngồi xuống sofa, một ấm trà nóng và một chiếc máy tính bảng đã được đặt ngay ngắn trên bàn.
"Thưa tiểu thư, đây là toàn bộ thông tin chú thu thập được," Quản gia Trần Cẩn bắt đầu báo cáo. "Buổi lễ ký kết hợp đồng và tiệc ăn mừng giữa Mạc thị và tập đoàn A&T sẽ được tổ chức vào tối thứ Bảy tuần này, tức là ba ngày nữa, tại sảnh Đế Vương của khách sạn Đế Vương. Mạc Vỹ Khang đã bao trọn toàn bộ sảnh tiệc, dự kiến có khoảng hơn ba trăm khách mời."
Màn hình máy tính bảng sáng lên, hiển thị một danh sách dài.
"Đây là danh sách khách mời chính thức. Bao gồm ban lãnh đạo của A&T tại châu Á, các đối tác kinh doanh của Mạc thị, và một số nhân vật có tiếng trong giới truyền thông và giải trí do Lâm Yến Nhi mời."
Hoàng Kiều Anh lướt nhanh danh sách, bộ não của cô hoạt động như một siêu máy tính, tự động phân loại và ghi nhớ từng cái tên, từng chức vụ, từng mối quan hệ phức tạp. Ánh mắt cô dừng lại ở một vài cái tên đáng chú ý.
"Tình hình của Mạc Vỹ Khang thế nào?"
"Sau khi có được hợp đồng, cậu ta đang vô cùng đắc thắng. Gần đây liên tục xuất hiện trên các mặt báo, phát biểu về kế hoạch phát triển đầy tham vọng của Mạc thị. Đồng thời, cậu ta cũng đã dùng hợp đồng này để thế chấp vay một khoản tiền lớn từ ngân hàng, dường như là để đầu tư vào một dự án bất động sản khác."
Hoàng Kiều Anh khẽ mỉm cười. "Tham lam. Đó chính là tử huyệt của anh ta."
"Còn cô Lâm Yến Nhi," Quản gia Trần Cẩn nói tiếp, "cô ta đã bắt đầu úp mở về mối quan hệ với Mạc Vỹ Khang trên mạng xã hội, và bóng gió về một đám cưới sắp diễn ra. Có vẻ như cô ta rất nóng lòng muốn trở thành Mạc thiếu phu nhân."
"Cứ để cô ta mơ. Giấc mơ càng đẹp, lúc tỉnh dậy sẽ càng đau đớn."
Hoàng Kiều Anh đặt máy tính bảng xuống, đứng dậy bước về phía phòng thay đồ. Cô dừng lại trước chiếc túi vải lụa đen đã mang theo từ Mạc gia. Bàn tay cô nhẹ nhàng mở ra, để lộ chiếc váy dạ hội màu đen tuyền bên trong.
Nó không chỉ là một chiếc váy. Nó là bộ chiến bào của cô.
Thiết kế của chiếc váy đơn giản nhưng không hề tầm thường. Nó ôm sát cơ thể, tôn lên những đường cong hoàn hảo, nhưng phần lưng lại được khoét sâu một cách táo bạo, vừa quyến rũ vừa đầy quyền lực. Chất liệu vải cao cấp khẽ lấp lánh dưới ánh đèn, tựa như bầu trời đêm đầy sao.
Cô sẽ mặc nó. Cô sẽ xuất hiện như một nữ hoàng bóng đêm, một sự tương phản tuyệt đối với hình ảnh bà nội trợ mờ nhạt mà họ vẫn luôn khắc cốt ghi tâm.
Kế hoạch đã định hình rõ ràng trong đầu. Cô cầm lấy chiếc điện thoại của mình.
Đầu tiên, cô gọi cho Trịnh Quân Vũ.
"Em đã có kế hoạch cho buổi tiệc rồi," cô nói thẳng vào vấn đề.
"Anh đang nghe đây," giọng Trịnh Quân Vũ vẫn trầm ấm như cũ.
"Tối thứ Bảy, bảy giờ, sảnh Đế Vương. Anh sẽ là khách mời danh dự của A&T. Cứ để cho Mạc Vỹ Khang tận hưởng hết mọi lời tung hô, mọi ánh hào quang. Anh không cần làm gì cả."
"Cho đến khi nào?" Trịnh Quân Vũ hỏi, anh hiểu rõ cô hơn bất cứ ai.
"Cho đến khi em nâng ly rượu của mình," Hoàng Kiều Anh đáp, ánh mắt sắc lại. "Khi em nâng ly, đó là lúc anh lên sân khấu."
"Anh hiểu rồi. Sân khấu sẽ là của em."
Sau khi cúp máy, cô tìm một số điện thoại khác trong danh bạ, một cái tên được lưu là "Chú Cố".
"A lô, Kiều Anh à? Cháu về Hải Châu rồi sao?" Giọng một người đàn ông lớn tuổi, có phần uy nghiêm vang lên.
"Vâng, thưa chú Cố. Cháu vừa về," Hoàng Kiều Anh lễ phép đáp. "Cuối tuần này ở khách sạn Đế Vương có một vở kịch hay lắm, chú có muốn cùng vài người bạn đến xem không ạ? Cháu đã cho người chuẩn bị sẵn một phòng VIP ở tầng trên, có thể xem trọn vẹn mọi thứ."
Người đàn ông ở đầu dây bên kia cười lớn. "Được lắm con bé này. Kịch hay do cháu đạo diễn thì chắc chắn không thể bỏ lỡ rồi. Chú sẽ đến."
Mọi thứ đã sẵn sàng. Quân cờ đã vào vị trí.
Hoàng Kiều Anh đứng trước bức tường kính, nhìn xuống dòng xe cộ tấp nập như những dòng sông ánh sáng của thành phố về đêm. Cảm giác tự do và quyết tâm sục sôi trong lồng ngực. Ba năm qua, cô không hề lãng phí. Đó là ba năm cô quan sát, phân tích và chờ đợi. Cô đã nhìn thấu từng điểm yếu, từng tham vọng, từng sự ngu xuẩn của những kẻ trong Mạc gia.
Họ nghĩ rằng họ đã vứt bỏ một quân tốt vô giá trị. Họ không biết rằng, họ chỉ vừa tự tay mở lồng cho một con phượng hoàng.
Tối thứ Bảy. Ngày tàn của Mạc gia. Ngày tái sinh của Hoàng Kiều Anh.
Cô nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm kính. Một người phụ nữ xa lạ nhưng cũng vô cùng quen thuộc. Quyền lực, tự tin và nguy hiểm.
Vở kịch của các người, tôi đến để hạ màn.
Sân khấu của tôi, bây giờ mới thực sự bắt đầu.
Comments
Post a Comment