Bàn Cờ Đế Vương - Chương 7: Dưới Ánh Mắt Đế Vương
Chương 7: Dưới Ánh Mắt Đế Vương
Trong phòng họp tại tầng cao nhất của Trịnh thị, không khí vẫn còn phảng phất sự kinh ngạc. Trịnh Quân Vũ bước vào, khuôn mặt đã trở lại vẻ lạnh lùng, uy nghiêm thường ngày, như thể cuộc điện thoại dịu dàng vài phút trước chưa từng tồn tại. Anh ngồi xuống ghế chủ tọa, lật xem tài liệu, giọng nói không một chút cảm xúc.
"Giám đốc Trần, tiếp tục báo cáo của ông đi."
Cuộc họp tiếp tục, nhưng tâm trí của Trịnh Quân Vũ đã không còn hoàn toàn ở đó. Hình ảnh Hoàng Kiều Anh, dù chỉ qua giọng nói, vẫn còn vương vấn trong đầu anh. Tự do rồi. Ba năm qua, anh đã chờ đợi ngày cô nói câu này. Anh biết cô không phải phượng hoàng bị bẻ gãy cánh, mà là một thanh bảo kiếm tự mình ẩn vào vỏ. Bây giờ, thanh kiếm đó đã sẵn sàng xuất鞘, tái xuất giang hồ.
Một giờ sau, cuộc họp kết thúc. Các giám đốc lần lượt rời đi, chỉ còn lại Trịnh Quân Vũ và trợ lý đắc lực của anh, Lâm Phong.
Lâm Phong là người đã đi theo Trịnh Quân Vũ từ những ngày đầu, anh ta hiểu rõ sự quyết đoán và lạnh lùng của ông chủ mình hơn bất cứ ai. Nhưng anh ta cũng là một trong số ít người biết rằng, vị tổng tài băng sơn này có một điểm yếu, hay đúng hơn là một sự quan tâm đặc biệt, dành cho một người phụ nữ.
"Tổng tài," Lâm Phong kính cẩn hỏi, "Có chỉ thị gì không ạ?"
Trịnh Quân Vũ đứng dậy, bước tới bên cửa sổ kính khổng lồ, nhìn xuống thành phố Hải Châu phồn hoa. "Cậu còn nhớ cô gái trong bức ảnh ở thư phòng của tôi không?"
Lâm Phong khựng lại một giây. Anh ta đương nhiên nhớ. Đó là bức ảnh duy nhất không liên quan đến công việc hay gia đình được Trịnh Quân Vũ đặt ở nơi riêng tư nhất. Một bức ảnh chụp lén một cô gái mặc áo cử nhân trong lễ tốt nghiệp của một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài. Cô gái trong ảnh không nhìn vào ống kính, nhưng nụ cười rạng rỡ và ánh mắt thông tuệ của cô dường như tỏa ra ánh sáng.
"Tôi nhớ, thưa Tổng tài."
"Cô ấy đã trở về."
Giọng Trịnh Quân Vũ vẫn bình thản, nhưng Lâm Phong có thể cảm nhận được một sự thay đổi tinh vi trong đó.
"Lập tức điều động đội A," Trịnh Quân Vũ ra lệnh. "Giám sát mọi động tĩnh của Mạc gia, từ Mạc Vỹ Khang đến con ruồi bay trong nhà họ. Đặc biệt chú ý đến người phụ nữ tên Lâm Yến Nhi."
Anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng trầm xuống. "Quan trọng nhất, bảo vệ an toàn tuyệt đối cho... một người phụ nữ vừa rời khỏi Mạc gia sáng nay. Cô ấy hiện đang ở một quán cà phê trong hẻm X, phố Y. Bảo vệ từ xa, không được để cô ấy phát hiện, cũng không được để bất cứ ai làm phiền cô ấy. Bất cứ kẻ nào có dấu hiệu tiếp cận khả nghi, xử lý ngay lập tức."
Sự do dự ngắn ngủi khi nhắc đến cô khiến Lâm Phong hiểu rằng, Tổng tài không muốn để lộ danh tính của cô, ngay cả với anh. Đây là một sự bảo vệ ở mức độ cao nhất.
"Rõ, thưa Tổng tài."
"Tiếp theo," Trịnh Quân Vũ xoay người lại, ánh mắt sắc bén như chim ưng, "Báo với Phó giám đốc ngân hàng KVB, nói là tôi mời ông ta đi uống trà. Nhân tiện hỏi thăm về khoản vay mà Mạc thị vừa được duyệt. Gợi ý rằng các điều khoản rủi ro của khoản vay này cần được 'xem xét lại' một cách cẩn thận. Trước khi có kết quả xem xét, tạm thời đóng băng mọi hạn mức tín dụng của họ."
Lâm Phong trong lòng không khỏi rùng mình. Một đòn quá hiểm. Mạc Vỹ Khang vừa vay được tiền, chắc chắn đang định dùng nó để khuếch trương. Một khi dòng tiền bị đóng băng đột ngột, hắn sẽ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Đây là cách giết người không thấy máu của Trịnh Quân Vũ.
"Và cuối cùng," Trịnh Quân Vũ nói, "Liên lạc với Tổng quản lý khách sạn Đế Vương. Tôi muốn có toàn bộ sơ đồ an ninh, sơ đồ thoát hiểm và quyền truy cập hệ thống camera của sảnh Đế Vương từ sáu giờ tối đến nửa đêm ngày thứ Bảy. Sắp xếp cho ba người của đội A trà trộn vào đội an ninh của họ."
Lâm Phong gật đầu lia lịa, nhanh chóng ghi nhớ từng chỉ thị. "Tôi sẽ đi làm ngay."
Sau khi Lâm Phong rời đi, căn phòng rộng lớn lại chìm vào im lặng. Trịnh Quân Vũ trở lại bên cửa sổ. Anh biết Hoàng Kiều Anh đang ở đâu đó dưới kia, giữa biển người và những tòa nhà chọc trời.
Anh nhớ lại ngày cô nói với anh về quyết định sẽ kết hôn với Mạc Vỹ Khang. Lúc đó, anh đã vô cùng tức giận. Anh không hiểu tại sao một người thông minh, kiêu hãnh như cô lại chấp nhận gả cho một kẻ tầm thường như vậy, chấp nhận bước vào một cái lồng son đã định trước là sẽ không có hạnh phúc.
Cô chỉ cười và nói: "Phượng hoàng muốn niết bàn, trước hết phải tự mình nhảy vào lửa. Có những việc, em phải tự mình trải qua."
Anh đã không thể ngăn cản cô. Điều duy nhất anh có thể làm là tôn trọng quyết định của cô, và âm thầm chờ đợi. Chờ đợi ngày cô phá kén trùng sinh. Ba năm, anh đã dùng sự im lặng của mình để bảo vệ cô, không can thiệp, không làm phiền, chỉ lặng lẽ quan sát từ xa, đảm bảo rằng Mạc gia tuy có thể làm nhục cô, nhưng không thể thực sự làm hại đến tính mạng cô.
Anh biết, kế hoạch trả thù này, cô hoàn toàn có thể tự mình làm được. Cô không cần anh phải ra tay san bằng Mạc thị. Cô chỉ cần anh làm một quân cờ, một quân át chủ bài xuất hiện đúng lúc để ván cờ của cô thêm phần kịch tính và hoàn hảo. Anh tôn trọng điều đó. Anh tôn trọng sự kiêu hãnh của cô. Được làm quân cờ trong tay cô, đối với anh, lại là một loại hạnh phúc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Phong bước vào.
"Thưa Tổng tài, 'cô ấy' đã rời quán cà phê và đến căn penthouse tại The Apex. Quản gia Trần Cẩn đã có mặt để đón."
Nghe thấy hai chữ "Trần Cẩn", Trịnh Quân Vũ biết rằng cô đã thực sự trở về với thân phận của mình. Một nụ cười nhẹ và chân thật hiếm hoi xuất hiện trên môi anh. Cô đã về đến "nhà", an toàn và sẵn sàng cho trận chiến.
"Tốt," anh nói. "Báo với ngài Peterson của tập đoàn A&T, nói rằng lịch trình tối thứ Bảy của tôi có chút thay đổi. Tôi rất vinh hạnh được đến dự buổi lễ ký kết với tư cách khách mời đặc biệt của ông ấy."
Lâm Phong hiểu ý, cúi đầu nhận lệnh.
Cả thành phố Hải Châu sắp có một màn kịch hay để xem. Một màn kịch mà đạo diễn là Hoàng Kiều Anh, còn Trịnh Quân Vũ anh, sẽ là nam chính xuất hiện ở màn cao trào nhất. Anh rất mong chờ.
Comments
Post a Comment