Bàn Cờ Đế Vương - Chương 8: Nước Đi Của Đế Vương

 Chương 8: Nước Đi Của Đế Vương

Ba ngày trôi qua trong nháy mắt.

Đối với Mạc gia và Lâm Yến Nhi, đó là ba ngày chìm trong sự hân hoan và chuẩn bị cho một đêm tiệc huy hoàng. Mạc Vỹ Khang bận rộn tiếp đãi đối tác, khoe khoang về bản hợp đồng thế kỷ. Lâm Yến Nhi thì liên tục cập nhật mạng xã hội, từ chiếc váy hàng hiệu được tặng đến những tấm thiệp mời danh giá, thu hút vô số sự ghen tị và ngưỡng mộ. Cả Hải Châu dường như đều đang mong chờ buổi lễ ký kết và đêm tiệc xa hoa của Mạc thị, để được chứng kiến sự trỗi dậy của một thế lực mới.

Đối với Hoàng Kiều Anh, đó là ba ngày của sự tĩnh lặng và chuẩn bị tuyệt đối.

Trong căn penthouse trên đỉnh The Apex, thời gian dường như trôi chậm lại. Mỗi ngày của cô đều bắt đầu bằng một giờ thiền định và yoga bên cửa sổ, khi những tia nắng đầu tiên của thành phố vừa ló rạng. Cô không cho phép mình lười biếng, cả về thể chất lẫn tinh thần. Một cơ thể khỏe mạnh và một trí óc minh mẫn là hai vũ khí cần thiết cho bất kỳ cuộc chiến nào.

Sau bữa sáng thanh đạm do quản gia Trần Cẩn chuẩn bị, cô sẽ dành phần lớn thời gian để nghiên cứu. Chiếc máy tính bảng của cô chứa đựng một kho dữ liệu khổng lồ: hồ sơ chi tiết của từng khách mời quan trọng, sơ đồ bố trí của sảnh tiệc Đế Vương, lịch trình sự kiện được sắp xếp đến từng phút, thậm chí cả những bê bối cá nhân và điểm yếu tài chính của một vài nhân vật chủ chốt.

Cô không chỉ đọc. Cô đang vạch ra một bàn cờ vô hình trong tâm trí.

Mỗi vị khách là một quân cờ với những nước đi có thể dự đoán. Chủ tịch Lý của tập đoàn bất động sản Thịnh Phát, người đang gặp khó khăn về dòng tiền, sẽ tìm mọi cách để tiếp cận ban lãnh đạo của A&T. Giám đốc Vương của công ty truyền thông Sao Việt, một kẻ háo danh, sẽ không bỏ lỡ cơ hội để chụp ảnh cùng những nhân vật lớn. Nhà báo Kim Lệ của tờ Thời Báo Kinh Tế, nổi tiếng với khả năng săn tin độc quyền, chắc chắn sẽ không rời mắt khỏi Mạc Vỹ Khang và Lâm Yến Nhi.

Hoàng Kiều Anh phân tích từng người, dự đoán hành động của họ, và chuẩn bị sẵn những phương án đối phó. Cô không đến đó để gây sự một cách bộc phát. Cô đến để đạo diễn một vở kịch, và cô cần đảm bảo mọi diễn viên, dù là chính hay phụ, đều sẽ diễn theo đúng kịch bản của mình1. Đây chính là nước đi ẩn mình ban đầu của một Đế Vương: chiến thắng không được quyết định trên chiến trường, mà được quyết định từ trong phòng chỉ huy, từ sự tính toán kỹ lưỡng đến từng chi tiết nhỏ nhất2.

Buổi chiều ngày diễn ra sự kiện, một đội ngũ tạo mẫu chuyên nghiệp đã có mặt tại căn penthouse. Họ là những chuyên gia hàng đầu trong ngành, được chính tay quản gia Trần Cẩn mời đến.

"Tiểu thư, đây là nhà tạo mẫu tóc Léo và chuyên gia trang điểm Vivian," chú Cẩn giới thiệu.

Hoàng Kiều Anh khẽ gật đầu chào họ. Cô ngồi xuống trước bàn trang điểm lớn, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.

"Tôi có yêu cầu riêng," cô nói, giọng điệu rõ ràng và dứt khoát. "Tôi muốn một lớp nền hoàn hảo, che đi mọi dấu vết mệt mỏi, nhưng không cần quá dày. Điểm nhấn chính là đôi mắt."

Cô nhìn thẳng vào chuyên gia trang điểm Vivian. "Hãy làm cho chúng trông thật sâu, thật sắc, và thật lạnh. Tôi muốn bất cứ ai nhìn vào mắt tôi cũng sẽ cảm thấy một sự áp đảo vô hình. Màu son, đỏ thẫm."

Vivian, một người đã từng làm việc với vô số ngôi sao lớn, không khỏi cảm thấy một áp lực khi nghe yêu cầu này. Cô gái trước mặt không chỉ muốn làm đẹp. Cô ấy muốn tạo ra một vũ khí.

Trong khi đội ngũ làm việc, Hoàng Kiều Anh vẫn hoàn toàn tĩnh lặng. Tâm trí cô không hề lo lắng hay hồi hộp. Cô đang mường tượng ra khung cảnh tối nay. Từng bước đi, từng ánh mắt, từng nụ cười của cô đều đã được tính toán. Cô sẽ không cho Mạc Vỹ Khang cơ hội để phớt lờ mình. Cô cũng đã chuẩn bị sẵn kịch bản nếu hắn định cho bảo an đuổi cô đi. Mọi khả năng đều đã nằm trong tầm kiểm soát.

Hai tiếng sau, mọi thứ hoàn tất.

Hoàng Kiều Anh đứng dậy, bước đến trước một tấm gương toàn thân.

Người phụ nữ trong gương khiến chính cô cũng cảm thấy có chút xa lạ. Mái tóc đen dài được búi cao một cách kiêu hãnh, để lộ chiếc cổ trắng ngần và phần lưng trần quyến rũ. Lớp trang điểm hoàn hảo làm tôn lên những đường nét thanh tú trên khuôn mặt cô, đặc biệt là đôi mắt. Đôi mắt ấy giờ đây sắc như dao, lạnh như băng, ẩn chứa một quyền lực chết người. Đôi môi màu đỏ thẫm như một đóa hồng nở rộ trong đêm tuyết, vừa quyến rũ vừa nguy hiểm.

Và rồi, cô khoác lên mình bộ chiến bào - chiếc váy dạ hội màu đen tuyền. Chiếc váy như có sinh mệnh, nó ôm lấy cơ thể cô, biến cô thành một nữ hoàng của bóng đêm.

Quản gia Trần Cẩn đứng ở cửa, nhìn cô với ánh mắt đầy tự hào và ngưỡng mộ. Chú đã chăm sóc cô từ khi cô còn là một đứa trẻ. Chú đã chứng kiến cô thông minh, kiên cường ra sao, và cũng đã đau lòng thế nào khi thấy cô tự mình bước vào Mạc gia để thực hiện kế hoạch này. Giờ đây, phượng hoàng đã thực sự tái sinh từ trong tro bụi.

"Tiểu thư, cô rất đẹp."

Hoàng Kiều Anh khẽ xoay người, tà váy đen lướt nhẹ trên sàn nhà. Cô nhìn hình ảnh phản chiếu của mình, đôi mắt không một chút dao động.

"Đẹp không quan trọng," cô nói, giọng nói lạnh nhạt. "Quan trọng là đủ để trở thành tâm điểm của cơn bão."

Cô cầm lấy chiếc ví cầm tay màu đen, bên trong chỉ có một chiếc điện thoại và một thỏi son.

Quản gia Trần Cẩn đã mở sẵn cửa.

"Chú Cẩn, đến giờ rồi," Hoàng Kiều Anh nói, đôi mắt hướng về phía cánh cửa, như thể đang nhìn thẳng vào sân khấu của mình.

"Chúng ta đi xem kịch."

Đọc chương tiếp theo.

👉 Nghe giọng đọc cảm xúc tại:  

Comments

Popular posts from this blog

Lửa Thử Lụa – Chương 01: Xưởng lụa "Vân Diệp"

Mục lục truyện – Lửa Thử Lụa – Truyện ngôn tình hiện đại cảm động (48 chương)

Mục lục truyện - Bàn Cờ Đế Vương - Truyện Ngôn Tình Ngắn