Lửa Thử Lụa - Chương 2: Gánh Nặng

 Chương 2: Gánh Nặng


Bữa cơm tối diễn ra trong im lặng. Bà Oanh chỉ khẽ khàng gắp thức ăn vào bát cho hai con, đôi mắt trũng sâu, tránh nhìn vào bất cứ ai. Diệp cố gắng ăn thật nhanh, nuốt những miếng cơm khô khốc cùng với nỗi lo đang cuộn lên trong lòng. Chỉ có Minh là vẫn giữ được vẻ hồn nhiên. Cậu kể vài mẩu chuyện vui ở trường, cố gắng khuấy động không khí, nhưng những tiếng cười của cậu cứ rơi tỏm vào sự tĩnh lặng của ngôi nhà rồi tan biến.


Sau bữa ăn, khi bà Oanh đã vào phòng nghỉ, Diệp ngồi lại bên chiếc bàn gỗ cũ kỹ, bật ngọn đèn bàn vàng vọt. Cô lôi ra một cuốn sổ đã sờn gáy và một chồng hóa đơn. Ánh đèn chiếu rõ những con số chi chít, những khoản nợ tiền điện, tiền nước, tiền mua nguyên liệu trả góp. Nhưng Diệp không nhìn chúng. Ánh mắt cô dán chặt vào tờ giấy hẹn tái khám và đơn thuốc của Minh.


"Chị lại xem mấy cái đó à?"


Diệp giật mình ngẩng lên. Minh đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, trên tay cầm một cốc nước ấm. Cậu đặt cốc nước xuống bàn, đẩy nhẹ về phía chị.


"Uống đi cho ấm chị. Đừng cau mày mãi thế, già đi trông thấy."


Diệp khẽ mỉm cười, một nụ cười mỏi mệt. Cô cầm lấy cốc nước, hơi ấm lan vào lòng bàn tay nhưng không xua đi được cái giá lạnh trong lòng. "Chị không sao. Em vào nghỉ sớm đi, mai còn đi học."


Minh không đi. Cậu kéo ghế ngồi xuống đối diện, đôi mắt sáng và trong veo của cậu nhìn thẳng vào chị. "Em biết chị lo lắng. Nhưng chị đừng gồng mình quá. Em không phải là gánh nặng."


Câu nói của Minh khiến trái tim Diệp thắt lại. Cô vội lắc đầu, đưa tay xoa nhẹ mái tóc của em trai. "Ngốc ạ, em nói gì thế? Em là điều quý giá nhất của chị và mẹ. Chăm sóc cho em là trách nhiệm, không phải gánh nặng."


"Nhưng chính vì em mà chị phải vất vả." Giọng Minh nhỏ lại. Cậu nhìn xuống những tờ hóa đơn trên bàn. "Giá mà em khỏe mạnh, em đã có thể phụ giúp chị trong xưởng. Em cũng có thể dệt được mà, chị đã dạy em rồi."


Diệp nhìn em trai. Thằng bé mới mười lăm tuổi, gầy gò, làn da xanh xao vì bệnh tim bẩm sinh. Nó thông minh, hiểu chuyện, và chính sự hiểu chuyện đó của nó đôi khi lại làm cô đau lòng hơn. Cô biết, trong thâm tâm, nó luôn mặc cảm vì là gánh nặng của gia đình.


"Trách nhiệm của em là học cho thật giỏi và giữ gìn sức khỏe," Diệp nói, giọng cô trở nên nghiêm túc nhưng vẫn đầy dịu dàng. "Còn mọi thứ khác, đã có chị lo. Em tin chị không?"


Minh gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được nỗi buồn. "Bác sĩ hẹn tuần sau tái khám phải không chị? Thuốc của em cũng sắp hết rồi."


"Ừ, chị nhớ rồi. Em đừng lo." Diệp vội lật cuốn sổ, che đi những con số nợ nần đang nhảy múa trước mắt.


Đó là lời nói dối. Cô chưa biết phải xoay xở ra sao. Tấm lụa "Lưỡng long chầu nguyệt" kia dù bán được cũng chỉ đủ trả một phần nợ, nói gì đến tiền thuốc và tiền tái khám cho Minh. Bác sĩ đã nói, tình trạng của Minh cần được phẫu thuật sớm để có thể giải quyết dứt điểm. Một ca phẫu thuật với chi phí là một con số mà Diệp không dám nghĩ tới. Nó lớn như một ngọn núi, còn cô chỉ là một con kiến nhỏ bé đang cố sức đẩy nó đi.


Đêm đó, sau khi Minh đã ngủ say, Diệp nhẹ nhàng bước vào phòng em trai. Dưới ánh trăng mờ ảo lọt qua cửa sổ, gương mặt Minh trông thật bình yên, nhưng lồng ngực cậu phập phồng một cách yếu ớt. Cô đứng đó, lặng lẽ nhìn em. Sức nặng của trách nhiệm chưa bao giờ hiện hữu rõ ràng và trĩu nặng đến thế. Nó không chỉ là di sản của cha ông, không chỉ là danh tiếng của một thương hiệu. Nó là nhịp đập trái tim của đứa em trai mà cô yêu thương hơn cả sinh mệnh.


Cô quay trở lại bàn làm việc, mở chiếc máy tính xách tay cũ kỹ. Màn hình sáng lên, hòm thư vẫn trống không, không một email hồi âm từ các cửa hàng thời trang. Một thoáng thất vọng lướt qua, nhưng cô không cho phép mình chìm đắm trong đó.


Cô hít một hơi thật sâu, ngón tay dứt khoát lướt trên bàn phím. Cô bắt đầu tìm kiếm. Các diễn đàn về kinh doanh, các hội chợ thủ công mỹ nghệ sắp diễn ra, danh sách các nhà đầu tư tiềm năng... Bất cứ thông tin nào, dù là mong manh nhất. Trong đêm khuya tĩnh lặng của làng lụa, chỉ có tiếng gõ phím đều đều, kiên định của Diệp vang lên. Mỗi một cú gõ, như một lời thề thầm, rằng cô sẽ không đầu hàng. Vì "Vân Diệp", vì mẹ, và vì nhịp đập bình yên của trái tim Minh.


Đọc chương tiếp theo.

👉 Nghe giọng đọc cảm xúc tại:  

Comments

Popular posts from this blog

Lửa Thử Lụa – Chương 01: Xưởng lụa "Vân Diệp"

Mục lục truyện – Lửa Thử Lụa – Truyện ngôn tình hiện đại cảm động (48 chương)

Mục lục truyện - Bàn Cờ Đế Vương - Truyện Ngôn Tình Ngắn