Chương 48: Bình yên

 Chương 48: Bình yên

Ba năm đã trôi qua kể từ ngày bộ sưu tập “Tái Sinh” đầu tiên ra mắt công chúng. Ba năm không quá dài, nhưng đủ để làng lụa Xá Vân khoác lên mình một tấm áo mới, một sức sống mới căng tràn. Xưởng lụa “Vân Diệp”, trái tim của sự đổi thay ấy, giờ đây đã khác xưa rất nhiều.

Ngôi nhà gỗ cổ kính vẫn còn đó, trầm mặc và duyên dáng nép mình dưới những vòm cây xanh mát. Nhưng không gian xưởng đã được mở rộng hơn, thoáng đãng và quy củ. Khu nhà nhuộm mới xây theo tiêu chuẩn của M.S., với những bể nhuộm lớn hơn, hệ thống xử lý nước thải thân thiện với môi trường, nhưng vẫn giữ được nét truyền thống với những bếp lò đun bằng củi và những chĩnh sành đựng màu tự nhiên. Khu dệt được trang bị thêm vài chiếc khung cửi cải tiến, bên cạnh những khung dệt cổ đã gắn bó với bao thế hệ. Ánh sáng tự nhiên tràn ngập khắp nơi, hòa cùng tiếng thoi đưa lách cách đều đặn, tiếng nói cười rộn rã của những người thợ, và mùi thơm dịu nhẹ của tơ tằm, của lá cây, của những loại gỗ thơm dùng để nhuộm màu. Đó là một bản giao hưởng của sự lao động và niềm vui sống.

Diệp, giờ đây đã là một phụ nữ trẻ ngoài ba mươi, mái tóc vẫn đen dài nhưng được búi cao gọn gàng, gương mặt toát lên vẻ đằm thắm, tự tin và một sự bình yên sâu sắc. Cô không còn là cô gái rụt rè, lo sợ ngày nào. Những thử thách nghiệt ngã đã tôi luyện cô thành một người bản lĩnh, một người chủ thực sự của di sản Vân Diệp, và là một nhà thiết kế được kính trọng trong giới thời trang thủ công.

Cô đang đứng giữa xưởng, ân cần chỉ dạy cho một nhóm học trò trẻ, những đứa con của làng Xá Vân. Có cả những chàng trai, cô gái vừa mới tốt nghiệp cấp ba, thay vì rời làng lên thành phố tìm việc, đã chọn ở lại để theo học nghề lụa. Diệp không chỉ dạy họ kỹ thuật dệt, kỹ thuật nhuộm, mà còn kể cho họ nghe câu chuyện của từng loại tơ, từng màu sắc, truyền cho họ tình yêu và niềm tự hào với nghề của cha ông. 

“Khi các em chạm vào sợi tơ,” Diệp nói, giọng cô ấm áp và truyền cảm, “hãy cảm nhận sự mềm mại, sự sống động của nó. Khi các em pha một mẻ màu, hãy lắng nghe câu chuyện của từng loại lá, loại vỏ cây. Lụa Vân Diệp không chỉ là một sản phẩm. Nó là một phần của tâm hồn chúng ta, là di sản mà chúng ta có trách nhiệm gìn giữ và làm cho nó ngày càng rạng rỡ hơn.”

Đám trẻ chăm chú lắng nghe, ánh mắt sáng ngời niềm say mê. Chúng nhìn Diệp bằng tất cả sự ngưỡng mộ. Với chúng, cô không chỉ là một người thầy, mà còn là một tấm gương, một nguồn cảm hứng.

Ở một góc xưởng, trên chiếc ghế tre quen thuộc, bà Oanh ngồi đó, lặng lẽ nhìn con gái và đám học trò. Mái tóc bà đã bạc nhiều hơn, nhưng những nếp nhăn lo âu trên gương mặt đã được thay thế bằng những nét hiền từ, mãn nguyện. Bà không còn phải gồng mình gánh vác những nỗi lo cơm áo gạo tiền. Bà tìm thấy niềm vui trong việc truyền dạy lại những kinh nghiệm quý báu cho lớp trẻ, trong việc nhìn thấy xưởng lụa của gia đình, tưởng chừng đã chết, giờ đây lại hồi sinh mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Thỉnh thoảng, bà lại mỉm cười một mình, một nụ cười của sự bình yên và tự hào. 

Và kia, ở ngoài khoảng sân rộng phía trước, Minh đang chơi đá cầu cùng mấy đứa trẻ trong xóm. Cậu bé gầy gò, xanh xao ngày nào giờ đã trở thành một chàng trai mười chín tuổi cao lớn, khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng. Ca phẫu thuật tim thành công đã mang lại cho cậu một cuộc đời mới. Cậu không chỉ có thể chạy nhảy, vui đùa như bao bạn bè đồng trang lứa, mà còn học hành rất giỏi. Minh đang là sinh viên năm nhất của một trường đại học danh tiếng trên thành phố, chuyên ngành Quản trị Kinh doanh. Cậu nói, sau này tốt nghiệp, cậu sẽ về phụ giúp chị gái quản lý và phát triển thương hiệu Vân Diệp một cách chuyên nghiệp hơn nữa. Nhưng mỗi cuối tuần, cậu đều bắt xe về làng, xắn tay áo phụ giúp Diệp những công việc ở xưởng, từ việc kiểm kê sổ sách, trả lời email của khách hàng quốc tế do M.S chuyển về, cho đến việc cùng chị phác thảo những ý tưởng thiết kế mới. Nụ cười rạng rỡ không bao giờ tắt trên môi cậu. 

Sự hợp tác giữa Vân Diệp và M.S ngày càng trở nên khăng khít và hiệu quả. Thương hiệu “Vân Diệp by M.S” với dòng sản phẩm “Lụa Tái Sinh” độc đáo đã tạo được tiếng vang lớn không chỉ ở thị trường trong nước mà còn ở nhiều kinh đô thời trang quốc tế. Quân vẫn thường xuyên ghé thăm xưởng lụa, không phải với tư cách một nhà đầu tư đi kiểm tra, mà như một người bạn, một đối tác trân trọng. Anh và Diệp vẫn có những cuộc tranh luận về định hướng phát triển, về ý tưởng sản phẩm, nhưng luôn dựa trên sự tôn trọng và một mục tiêu chung. M.S đã giúp Vân Diệp vươn ra biển lớn, còn Vân Diệp, với sự độc đáo và câu chuyện của mình, đã mang lại cho M.S một giá trị thương hiệu không thể đong đếm bằng tiền.

Làng Xá Vân cũng đã thực sự đổi thay. Không chỉ xưởng Vân Diệp, mà nhiều gia đình khác trong làng cũng đã tham gia vào chuỗi sản xuất lụa, từ việc trồng dâu nuôi tằm theo tiêu chuẩn hữu cơ, đến việc xe tơ, dệt những loại lụa nền đơn giản. Thu nhập của người dân được cải thiện, cuộc sống bớt đi nhiều khó khăn. Làng lụa không còn vẻ ảm đạm, mà rộn rã tiếng cười nói, tiếng thoi đưa.

Buổi chiều tà, khi ánh nắng vàng dịu của cuối ngày chiếu xuống khoảng sân xưởng, Diệp đứng đó, lặng lẽ nhìn khung cảnh bình yên trước mắt. Tiếng trẻ con nô đùa. Tiếng bà Oanh thủ thỉ kể chuyện cho mấy cô bé học trò. Tiếng Minh cười giòn tan khi giành được một cú đá cầu đẹp mắt. Và từ trong xưởng, tiếng lách cách của những con thoi vẫn đều đều vang lên, như nhịp đập bền bỉ của một trái tim đã tìm lại được sự sống.

Cô nhớ lại những ngày tháng tăm tối đã qua, những nỗi đau, sự tuyệt vọng. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là một phần của ký ức, một bài học quý giá. Cô đã đi qua cơn bão, đã đối mặt với ngọn lửa thử thách, và đã tìm thấy sự bình yên không chỉ cho riêng mình, mà cho cả gia đình và quê hương.

Quân đã từng nói, anh ta không mua hiện tại, anh ta mua quá khứ và đặt cược vào tương lai của Vân Diệp. Còn Diệp, cô đã dùng chính quá khứ đau thương của mình để dệt nên một tương lai rạng rỡ.

Cô mỉm cười. Một nụ cười thanh thản và mãn nguyện. Con đường tơ lụa phía trước vẫn còn dài, nhưng cô biết rằng, với tình yêu, đam mê và sự đồng hành của những người thân yêu, của cả cộng đồng, Vân Diệp sẽ mãi mãi là một biểu tượng của sự tái sinh, của vẻ đẹp bất diệt của di sản Việt. Một tương lai tươi sáng thực sự đã mở ra, không chỉ cho Vân Diệp, mà cho cả làng lụa Xá Vân

👉 Nghe giọng đọc cảm xúc tại:  

Comments

Popular posts from this blog

Lửa Thử Lụa – Chương 01: Xưởng lụa "Vân Diệp"

Mục lục truyện – Lửa Thử Lụa – Truyện ngôn tình hiện đại cảm động (48 chương)

Mục lục truyện - Bàn Cờ Đế Vương - Truyện Ngôn Tình Ngắn