Lửa Thử Lụa - Chương 17: Đêm dài nhất

 Chương 17: Đêm dài nhất

Màn đêm buông xuống làng Xá Vân, đặc quánh và im lìm như một tấm vải liệm. Với những người khác, đó chỉ là một đêm bình thường, nhưng với Diệp, đây là đêm dài nhất trong cuộc đời cô. Chiếc đồng hồ trên tường gõ từng nhịp tích tắc, mỗi một tiếng động như một nhát búa gõ vào sự im lặng, như đang đếm ngược 72 giờ của tối hậu thư mà Quân để lại.

Cô vừa từ bệnh viện về. Bà Oanh vẫn chưa tỉnh lại. Bà nằm đó, nhỏ bé và mong manh giữa những dây dợ và máy móc, hơi thở yếu ớt được duy trì bằng thứ dung dịch trong suốt chảy đều từ bình truyền. Nhìn mẹ như vậy, Diệp cảm thấy lồng ngực mình như bị một tảng đá đè lên. Bác sĩ nói bà cần được nghỉ ngơi, cần một môi trường yên tĩnh tuyệt đối, tránh mọi cú sốc. Nhưng Diệp biết, chỉ cần bà tỉnh lại và nhận ra thực tại, một cơn bão tố khác sẽ lại nổi lên trong lồng ngực yếu ớt của bà.

Diệp ngồi một mình trong xưởng lụa trống không. Cô không bật đèn. Ánh trăng bàng bạc, yếu ớt lọt qua những khe cửa, vẽ lên sàn nhà những vệt sáng mờ ảo, ma mị. Cô ngồi bệt xuống sàn, tựa lưng vào khung cửi lạnh lẽo của cha, ôm lấy đầu gối. Cô đã không còn khóc được nữa. Sự trống rỗng đã thay thế cho tất cả.

Trong bóng tối, những suy nghĩ như những con rắn độc bắt đầu trườn ra, gặm nhấm tâm trí cô. Cô đã làm gì sai? Sai lầm bắt đầu từ đâu?

Phải chăng là từ lúc cô cả tin vào nụ cười của Sơn? Hay từ lúc cô run run đặt bút ký vào bản hợp đồng định mệnh? Hay từ lúc cô tự hào dẫn anh ta vào xưởng nhuộm, say sưa tiết lộ từng bí mật của gia tộc? Hay sai lầm đã bắt đầu từ rất lâu trước đó, từ khi cô quyết định gánh vác cái di sản đang lụi tàn này, ôm lấy một giấc mơ quá sức mình?

Cô thấy mình là một kẻ thất bại toàn diện.

Cô đã thất bại với cha. Cô đã không giữ được nghề, không bảo vệ được cái tên “Vân Diệp” mà ông đã dành cả đời để vun đắp. Giờ đây, nó còn bị đem ra mặc cả như một món hàng rẻ mạt. Cô cảm thấy mình không xứng đáng làm con của ông.

Cô đã thất bại với mẹ. Cô đã mang về tai họa, khiến mẹ phải chịu cú sốc kinh hoàng và giờ đang nằm giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Chính cô đã đẩy mẹ mình vào hoàn cảnh đó.

Cô đã thất bại với Minh. Ước mơ về một ca phẫu thuật, về một trái tim khỏe mạnh cho em giờ đã xa vời như một vì sao trên trời. Cô không chỉ không giúp được em, cô còn phá hủy nốt những hy vọng cuối cùng.

Và cô đã thất bại với cả làng. Cô đã đánh cắp niềm tin của họ, biến những đồng tiền mồ hôi nước mắt của họ thành tro bụi. Cô là một kẻ tội đồ trong mắt tất cả mọi người.

Một cảm giác ghê tởm chính bản thân mình dâng lên trong lòng Diệp. Cô thấy sự tồn tại của mình là một gánh nặng, một nguồn cơn của mọi tai ương. Nếu không có cô, có lẽ xưởng lụa chỉ đơn giản là đóng cửa một cách lặng lẽ, chứ không sụp đổ trong tủi nhục và nợ nần thế này. Nếu không có cô, mẹ cô vẫn sẽ khỏe mạnh, và dân làng vẫn sẽ giữ được số tiền tiết kiệm ít ỏi của họ.

Sự tồn tại của cô là một sai lầm.

Ý nghĩ đó loé lên, ban đầu mờ nhạt, rồi dần dần trở nên rõ ràng và đầy ám ảnh. “Từ bỏ tất cả.” Cụm từ đó có một sức quyến rũ ma mị. Từ bỏ gánh nặng nợ nần. Từ bỏ cảm giác tội lỗi. Từ bỏ sự thù hằn của người đời. Từ bỏ nỗi đau đang xé nát tâm can. Từ bỏ tất cả.

Đôi mắt vô hồn của Diệp lướt qua những vật dụng trong xưởng. Một chiếc kéo sắc lẹm dùng để cắt vải. Một sợi dây thừng dùng để treo những súc lụa mới nhuộm. Cái giếng sâu hun hút ngoài sân sau. Tất cả những vật vô tri vô giác quen thuộc hàng ngày, giờ đây bỗng mang một ý nghĩa khác, một lời mời gọi đến sự giải thoát.

Cô nghĩ đến cha. Có lẽ ở một nơi nào đó, ông đang chờ cô. Cô sẽ đến bên ông, gục đầu vào lòng ông và nói một lời xin lỗi. Có lẽ đó là cách duy nhất để cô tìm lại được sự bình yên.

Trong cơn tuyệt vọng cùng cực, cô đứng dậy. Cơ thể cô chuyển động một cách vô thức, như một con rối bị điều khiển bởi những ý nghĩ đen tối. Cô bước về phía sợi dây thừng đang vắt trên xà nhà.

Đúng lúc bàn tay cô sắp chạm vào nó, một tiếng “ting” nhỏ vang lên từ chiếc điện thoại bị vứt trên bàn.

Âm thanh đó, trong đêm tĩnh lặng, giống như một tiếng động từ một thế giới khác. Nó kéo Diệp lại, dù chỉ trong một khoảnh khắc. Cô quay đầu lại, nhìn về phía màn hình đang sáng lên.

Là tin nhắn của Minh.

Thằng bé đã ở lại bệnh viện để trông mẹ. Cô mở tin nhắn ra đọc. Dòng chữ không dấu, ngô nghê của một cậu bé mới lớn:

“Chi oi me vua cu dong ngon tay. Bac si noi la phan xa tot. Chi dung lo qua nhe. Em o day voi me roi. Chi nho an gi di roi ngu som. Mai em lai ve.”

(Chị ơi mẹ vừa cử động ngón tay. Bác sĩ nói là phản xạ tốt. Chị đừng lo quá nhé. Em ở đây với mẹ rồi. Chị nhớ ăn gì đi rồi ngủ sớm. Mai em lại về.)

Một tin nhắn đơn giản, không có gì to tát. Nhưng với Diệp lúc này, nó như một dòng nước ấm chảy vào trái tim đã hóa đá của cô.

“Em ở đây với mẹ rồi.”

Minh. Vẫn còn có Minh. Thằng bé gầy gò với trái tim không lành lặn đó, nó không chỉ là gánh nặng, nó còn là người thân duy nhất của cô lúc này. Nó đang thay cô ở đó, bên cạnh mẹ. Nó đang cố gắng mạnh mẽ, đang cố gắng an ủi cô. Nếu cô “từ bỏ tất cả”, thì ai sẽ lo cho nó? Ai sẽ gánh vác trách nhiệm với trái tim yếu ớt của nó? Ai sẽ cùng nó chiến đấu tiếp?

Cô sẽ để lại nó một mình trên cõi đời này sao?

Ý nghĩ đó như một bàn tay vô hình tát mạnh vào mặt Diệp. Cô sực tỉnh khỏi cơn mê muội. Cô nhìn lại sợi dây thừng, và lần đầu tiên trong mấy tiếng đồng hồ qua, cô cảm thấy sợ hãi. Cô vừa định làm gì vậy?

Cô lùi lại, ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển. Cô không chết được. Cô không có quyền được chết. Chừng nào Minh còn cần cô, chừng nào mẹ còn nằm đó, cô phải sống.

Sống để gánh vác. Sống để chuộc lỗi. Sống để đối mặt.

Nén hương trên bàn thờ cha đã tàn tự lúc nào. Đêm vẫn còn dài, và nỗi đau vẫn còn nguyên đó. Nhưng ý nghĩ về việc từ bỏ tất cả đã bị xua đi, thay vào đó là một sự thật trần trụi và nặng nề hơn: cô phải tiếp tục sống trong địa ngục này. Đêm dài nhất vẫn chưa kết thúc, nhưng ít nhất, cô biết mình phải cố gắng sống sót để nhìn thấy ánh bình minh.

Đọc chươngtiếp theo.

👉 Nghe giọng đọc cảm xúc tại:  

Comments

Popular posts from this blog

Lửa Thử Lụa – Chương 01: Xưởng lụa "Vân Diệp"

Mục lục truyện – Lửa Thử Lụa – Truyện ngôn tình hiện đại cảm động (48 chương)

Mục lục truyện - Bàn Cờ Đế Vương - Truyện Ngôn Tình Ngắn