Lửa Thử Lụa - Chương 18: Lời của Minh
Chương 18: Lời của Minh
Bình minh lên, nhưng ánh sáng của ngày mới không thể xua đi được bóng tối đặc quánh trong xưởng lụa và trong lòng Diệp. Cô đã sống sót qua đêm dài nhất, nhưng chỉ là về mặt thể xác. Tâm hồn cô vẫn là một vùng đất hoang tàn, lạnh lẽo. Cô ngồi đó, giữa sự đổ nát, không mục đích, không phương hướng, như một con thuyền không gouvernail bị bỏ mặc giữa đại dương giông bão.
Minh về đến nhà vào lúc sáng sớm. Dáng vẻ gầy gò của cậu trông lại càng thêm mệt mỏi sau một đêm thức trắng ở bệnh viện. Làn da xanh xao, quầng mắt thâm lại. Nhưng khi nhìn thấy chị gái mình đang ngồi bất động như một bức tượng sáp giữa xưởng lụa ngổn ngang, đôi mắt của Minh ánh lên một sự xót xa và một quyết tâm lạ thường, vượt xa lứa tuổi mười lăm của cậu.
Cậu không nói gì. Cậu lẳng lặng đặt cặp sách xuống, tìm một chiếc chổi và bắt đầu quét dọn những mảnh vỡ, những rác rưởi vương vãi từ đêm bão tố. Tiếng chổi tre loạt xoạt trên nền xi măng là âm thanh duy nhất phá vỡ sự im lặng nặng nề. Hành động đơn giản đó của Minh, giống như việc cậu mang cho chị cốc nước ấm đêm nào, là một sự quan tâm không lời, một nỗ lực để kéo chị mình ra khỏi cõi chết của sự tuyệt vọng.
Diệp vẫn ngồi im, nhưng cô có nhìn theo bóng lưng của em trai.
Khi đã dọn dẹp xong một góc xưởng, Minh mới đến bên cạnh Diệp. Cậu ngồi xuống, không phải đối diện, mà là ngồi cạnh chị, cùng nhìn về một hướng.
“Tối qua em sợ lắm,” cậu khẽ nói, phá vỡ sự im lặng.
Diệp không đáp. Cô nghĩ em trai đang nói về việc sợ hãi khi thấy mẹ lên cơn đau tim.
Nhưng Minh nói tiếp, giọng cậu trầm xuống. “Em không sợ mẹ ở bệnh viện, vì đã có bác sĩ. Em sợ chị. Em sợ lúc em về sẽ không còn thấy chị ở đây nữa.”
Câu nói của Minh như một mũi kim châm thẳng vào trái tim Diệp. Cô giật mình, quay sang nhìn em. Đôi mắt trong veo của Minh nhìn thẳng vào cô, một cái nhìn sâu sắc và hiểu chuyện đến mức làm cô đau lòng.
“Chị… định từ bỏ mọi thứ, phải không?” Minh hỏi, giọng run run nhưng đầy cương quyết.
Đó không phải là một lời buộc tội. Đó là một câu hỏi chứa đựng tất cả sự lo lắng và yêu thương. Bức tường phòng ngự mà Diệp cố dựng lên sụp đổ. Cô không thể nói dối, không thể che giấu trước đôi mắt này. Cô gục đầu vào vai em trai, và lần đầu tiên, cô thừa nhận sự yếu đuối của mình.
“Chị xin lỗi, Minh à… Chị thua rồi,” cô nức nở. “Chị không làm được gì cả. Chị là gánh nặng của cả nhà, chị đã phá hỏng mọi thứ…”
Minh không an ủi chị bằng những lời sáo rỗng. Cậu chỉ đưa bàn tay gầy guộc của mình lên, vụng về vỗ nhẹ vào lưng chị, giống như cách người lớn vẫn làm. Cậu để chị khóc, để chị trút ra hết nỗi đau và sự tội lỗi đã dồn nén bấy lâu.
Khi tiếng khóc của Diệp đã ngớt, Minh mới từ từ cất lời. Giọng nói của cậu không còn vẻ ngây ngô, mà chín chắn một cách lạ thường, như thể bi kịch đã buộc cậu phải trưởng thành chỉ sau một đêm.
“Em đã từng nghĩ mình là một gánh nặng,” cậu nói, nhắc lại chính nỗi mặc cảm của mình. “Vì bệnh của em mà mẹ phải lo, chị phải vất vả. Nhưng bố chưa bao giờ nói vậy. Chị có nhớ bố từng nói gì không?”
Diệp lắc đầu.
“Bố nói, xưởng lụa ‘Vân Diệp’ không phải là nơi để kiếm tiền. Nó là nơi để giữ gìn cái nết của người làm nghề, giữ gìn danh dự của gia đình. Bố nói, người ta có thể thất bại, có thể trắng tay, nhưng không bao giờ được đánh mất danh dự.”
Minh ngừng lại, nhìn vào đôi tay của chị gái mình, đôi tay đã từng thoăn thoắt dệt nên những tuyệt tác.
“Thằng Sơn đó, nó lấy được tiền, nó có thể lấy được công thức trong cuốn sổ. Nhưng nó không bao giờ lấy được thứ quý giá nhất,” Minh nói, giọng quả quyết. “Nó không có được đôi tay này của chị. Nó không có được những ký ức về bố, về ông bà đã dạy chị từng đường tơ, từng cách pha màu. Nó chỉ là một kẻ ăn cắp. Còn chị, chị mới là ‘Vân Diệp’. Cái xưởng này có thể mất, nhưng ‘Vân Diệp’ vẫn còn ở trong tay chị, trong đầu của chị.”
Những lời nói của Minh như một luồng điện chạy dọc sống lưng Diệp. Cô ngẩng lên, sững sờ nhìn em trai. Thằng bé chưa bao giờ nói những điều như vậy. Nó đã nói đúng. Kẻ trộm có thể lấy đi tài sản, nhưng không thể lấy đi tài năng và di sản vô hình.
Thấy chị gái có phản ứng, Minh nói tiếp, giọng cậu có chút khẩn khoản.
“Em không muốn được phẫu thuật, không muốn có một trái tim khỏe mạnh để rồi sống trong một gia đình đã chết, một gia đình đã từ bỏ. Em muốn được khỏe lại để nhìn thấy chị dệt lụa. Em muốn khoe với mọi người, chị gái của em là nghệ nhân Nguyễn Thị Diệp, người có thể dệt nên những tấm lụa mà không máy móc nào làm được. Chị phải sống, chị phải đứng dậy. Không phải vì món nợ với dân làng, không phải vì lời đề nghị của ông khách lạ kia. Chị phải đứng dậy vì chính chị, vì bố, và vì em.”
Cậu bé vịn vào vai chị, đôi mắt ngấn nước. “Chị đứng dậy cùng em, có được không? Chúng ta mất hết rồi, nhưng chúng ta vẫn còn có nhau mà.”
“Chúng ta vẫn còn có nhau.”
Câu nói đó, đơn giản mà sâu sắc, đã chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn Diệp. Đúng vậy. Cô không hề một mình. Cô vẫn còn Minh. Cô vẫn còn lý do để chiến đấu. Ngọn lửa tưởng đã lụi tàn trong cô, sau một đêm dài bị vùi trong tro lạnh, giờ đây được lời nói của Minh thổi bùng lên trở lại. Nó không còn là ngọn lửa của sự phẫn nộ, mà là ngọn lửa của tình thân, của ý chí phải sống.
Diệp lau nước mắt. Cô nhìn em trai mình, rồi nhìn xuống đôi bàn tay của chính mình. Đôi tay vẫn còn đây. Khối óc vẫn còn đây. Và di sản của cha ông, không ai có thể lấy đi được.
Cô từ từ đứng dậy. Một hành động nhỏ nhưng mang ý nghĩa lớn lao. Cô bước về phía khung cửi, nơi tấm lụa “Lưỡng long chầu nguyệt” vẫn còn dang dở. Cô nhẹ nhàng chạm tay vào những sợi tơ óng ả. Lạnh lẽo, nhưng quen thuộc.
Cô sẽ không từ bỏ. Cô sẽ không bán đi linh hồn của gia đình. Cô sẽ không để cho Minh phải thất vọng. Con đường phía trước vẫn mờ mịt, nhưng lần đầu tiên kể từ khi bi kịch xảy ra, cô đã nhìn thấy một lý do để bước tiếp. Ý chí phải sống đã quay trở lại, và cùng với nó, là một tia sáng nhỏ nhoi của ngọn lửa đam mê, bắt đầu le lói trong đêm dài nhất của cuộc đời cô.
Comments
Post a Comment