Lửa Thử Lụa - Chương 19: Ngọn lửa đầu tiên
Chương 19: Ngọn lửa đầu tiên
Sau cuộc nói chuyện với Minh, một điều gì đó bên trong Diệp đã thay đổi. Đêm vẫn còn đó, nỗi đau vẫn còn đó, nhưng cô không còn chìm trong đó nữa. Cô đã có một lý do để tồn tại, một lý do để đối mặt với ngày mai. Sáng hôm sau, cô không còn ngồi bất động. Việc đầu tiên cô làm là đi xuống bếp, nấu một nồi cháo loãng. Cô ăn vài muỗng, dù cổ họng vẫn còn đắng ngắt, rồi cẩn thận cho phần còn lại vào chiếc cặp lồng cũ, chuẩn bị mang vào viện cho mẹ.
Khi Minh trở về sau buổi học sáng, cậu ngạc nhiên khi thấy chị gái mình không còn ngồi trong góc tối. Diệp đã buộc gọn mái tóc dài, và đang lẳng lặng quét dọn mảnh sân ngổn ngang. Cậu vội vã cất cặp, chạy ra cầm lấy chiếc chổi khác. Hai chị em, không nói một lời, cùng nhau thu dọn đống hỗn độn mà cơn bão tố đêm kia để lại.
Hành động dọn dẹp đơn giản đó lại có một sức mạnh chữa lành kỳ lạ. Khi họ cùng nhau dựng lại cánh cổng bị đổ, khi họ lau chùi những vết bẩn trên tường, Diệp cảm thấy như mình cũng đang dọn dẹp lại những ngổn ngang trong chính tâm hồn mình. Cô không thể thay đổi quá khứ, nhưng cô có thể bắt đầu thu xếp lại hiện tại, dù chỉ từ những việc nhỏ nhặt nhất.
Trong lúc dọn dẹp lại góc xưởng, tay cô chạm phải một chiếc hòm gỗ cũ kỹ. Cô mở nắp hòm. Bên trong là hàng trăm mảnh lụa vụn đủ màu sắc, đủ kích cỡ. Đó là những mảnh thừa mà cô đã cắt ra từ những đơn hàng trước, những miếng lụa thử màu, những đoạn bị lỗi kỹ thuật không thể dùng được. Cô đã giữ chúng lại, một thói quen tiết kiệm của người làm nghề. Nhìn chúng, một cơn đau nhói lại ập đến. Mỗi một mảnh vụn là một kỷ niệm về những ngày nắng đẹp đã qua, về giấc mơ đã tan vỡ.
Cô đã định đóng chiếc hòm lại, nhưng rồi một điều gì đó giữ cô lại. Cô đổ tất cả những mảnh lụa vụn ra sàn nhà. Một đống lộn xộn, như chính cuộc đời cô lúc này. Nhưng khi nhìn kỹ, cô lại thấy một vẻ đẹp khác. Vẻ đẹp của sự không hoàn hảo. Có mảnh màu đỏ son rực rỡ, có mảnh màu chàm lam trầm mặc, có mảnh vàng tươi của hoa hòe. Chúng như những mảnh vỡ của một bức tranh kính bị đập nát, mỗi mảnh vẫn giữ lại được màu sắc và ánh sáng của riêng mình.
Cô bước vào khu xưởng nhuộm. Nơi này đã bị lục lọi, tan hoang. Nhưng trong những góc khuất, cô tìm lại được những gì còn sót lại của gia tài bí mật. Không còn những chĩnh lớn đầy ắp nước màu. Chỉ còn lại vài thỏi màu cuối cùng đã khô cứng. Một khúc gỗ vang sẫm màu, vài viên chàm indigo cô đặc như đá, một dúm cánh hoa hồng khô dùng để tạo màu hồng phớt. Chúng quá ít ỏi để có thể nhuộm cả một tấm lụa lớn, nhưng tinh chất màu sắc trong chúng lại vô cùng đậm đặc.
Diệp ngồi xuống giữa sàn nhà, xung quanh là những mảnh lụa vụn và những thỏi màu cuối cùng. Cô cầm một mảnh lụa trắng nhỏ trên tay, rồi lại cầm một mẩu gỗ vang. Cô không có vốn. Không có nguyên liệu. Không có khách hàng. Cô chỉ có những thứ này – những mảnh vụn của sự thất bại.
Và rồi, chính từ trong sự giới hạn cùng cực đó, một ý tưởng bất chợt lóe lên trong đầu cô.
Cô không thể dệt những tấm lụa lớn, hoàn hảo như trước nữa. Con đường đó đã đóng lại. Vậy tại sao cô không thử đi một con đường khác? Một con đường được tạo nên từ chính sự không hoàn hảo này?
Nếu cô không thể làm ra một tác phẩm lớn, cô sẽ làm những tác phẩm nhỏ. Nếu cô không có đủ nguyên liệu để tạo ra sự hoàn hảo, cô sẽ biến chính những khiếm khuyết thành một phần của vẻ đẹp. Giống như nghệ thuật Kintsugi của người Nhật, dùng vàng để hàn gắn những món đồ gốm vỡ, làm cho vết nứt trở nên nổi bật và đáng giá. Cô sẽ “vá” những mảnh lụa này lại với nhau, không phải để che giấu, mà để tôn vinh câu chuyện của chúng.
Và với những thỏi màu cuối cùng, cô sẽ không nhuộm cả tấm vải. Cô sẽ dùng chúng một cách chắt chiu, tạo ra những điểm nhấn màu sắc độc đáo, quý giá trên từng tác phẩm nhỏ. Sự khan hiếm sẽ biến thành sự độc bản.
Ý tưởng đó như một dòng điện chạy khắp cơ thể Diệp. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, đôi mắt cô ánh lên sự sáng tạo thay vì nỗi tuyệt vọng. Cô không còn nghĩ về những gì đã mất. Cô bắt đầu nghĩ về những gì mình có thể làm với những gì còn lại.
Không một chút chần chừ, cô bắt tay vào việc. Cô chọn ra một mảnh lụa trắng đẹp nhất trong đống lụa vụn. Cô cẩn thận cạo một ít bột từ khúc gỗ vang, hòa tan nó với một chút nước mưa còn đọng lại trong chiếc lu cũ. Cô không có nồi nhuộm lớn, cô dùng một chiếc bát sứ. Cô không có bếp lò, cô nhóm một đống lửa nhỏ ngay trên sân gạch.
Minh đứng từ xa, im lặng quan sát chị. Cậu thấy sự tập trung đã trở lại trên gương mặt chị mình. Đôi tay chị, đôi tay đã từng run rẩy vì sợ hãi và tuyệt vọng, giờ đây đang chuyển động một cách nhịp nhàng, tự tin. Chị không còn là một nạn nhân gục ngã. Chị đã trở lại là một người nghệ sĩ đang sáng tạo.
Diệp không nhuộm cả mảnh vải. Cô dùng một chiếc cọ nhỏ, tỉ mỉ vẽ lên nền lụa một vệt màu đỏ thắm. Sau đó, cô dùng kỹ thuật hấp màu bằng hơi nước để màu sắc thẩm thấu sâu và bền chặt vào từng thớ lụa.
Khi mảnh lụa khô đi, kết quả hiện ra trước mắt cô. Đó chỉ là một miếng lụa vuông vức nhỏ bằng lòng bàn tay. Nó không hoàn hảo. Nhưng trên nền lụa trắng tinh khôi, một vệt màu đỏ son hiện lên, rực rỡ và sống động như một giọt máu của phượng hoàng. Nó mang một vẻ đẹp bi tráng, một sức sống mãnh liệt được sinh ra từ sự đổ nát.
Diệp cầm tác phẩm nhỏ bé đó trên tay, lòng ngập tràn một niềm xúc động mãnh liệt. Đây không phải là một giải pháp cho món nợ khổng lồ, cũng không phải là câu trả lời cho tối hậu thư 72 giờ của Quân đang sắp hết hạn. Nhưng nó là một bằng chứng. Bằng chứng rằng Minh đã nói đúng. Bằng chứng rằng di sản của gia đình không nằm ở đâu xa, nó nằm trong chính đôi tay và khối óc của cô.
Đó là ngọn lửa đầu tiên. Một ngọn lửa nhỏ nhoi, le lói được thắp lên từ đống tro tàn, nhưng đủ để sưởi ấm tâm hồn cô, đủ để soi sáng một con đường mờ mịt phía trước. Cô biết mình sẽ không gọi cho Quân. Cô sẽ không bán đi linh hồn của mình. Cô sẽ dùng chính ngọn lửa này để tự mình tìm một lối đi.
Comments
Post a Comment