Lửa Thử Lụa - Chương 20: Tinh hoa Việt

 Chương 20: Tinh hoa Việt

Ngọn lửa đầu tiên đã được thắp lên, nhưng nó vẫn còn quá nhỏ nhoi, leo lét trước cơn cuồng phong của thực tại. Diệp cầm trên tay tác phẩm nhỏ bé được tạo ra từ lụa vụn, một vẻ đẹp được sinh ra từ chính sự đổ nát. Nó là một niềm an ủi, một sự khẳng định về giá trị bản thân, nhưng nó không phải là một giải pháp.

Tối hậu thư 72 giờ của Quân như một chiếc đồng hồ đếm ngược vô hình, tiếng tích tắc của nó ngày càng lớn, càng dồn dập. Chỉ còn lại chưa đầy một ngày. Sau đó, lời đề nghị của anh ta sẽ tan vào không khí, và cô sẽ phải một mình đối mặt với món nợ khổng lồ, với viện phí của mẹ, với tương lai vô định.

Sự tuyệt vọng một lần nữa quay lại gõ cửa, nhưng lần này nó không mang hình dạng của sự tê liệt. Nó là một sự tuyệt vọng chủ động, một sự bồn chồn của người đang cố gắng tìm một lối thoát trong một căn phòng kín. Cô phải làm gì đó. Cô không thể chỉ ngồi đây và chờ đợi.

Trong cơn cùng quẫn, cô tìm đến thứ duy nhất có thể kết nối cô với thế giới bên ngoài: chiếc máy tính xách tay cũ kỹ. Cô mở máy, tiếng quạt tản nhiệt kêu rè rè một cách mệt mỏi. Cô không biết mình đang tìm kiếm điều gì. Các hội chợ thủ công mỹ nghệ? Các cửa hàng online cho nghệ sĩ? Cô lướt qua hàng chục trang web, nhưng tất cả đều xa vời. Họ yêu cầu phí tham gia, hoặc quy trình xét duyệt kéo dài hàng tháng. Cô không có tiền, và quan trọng nhất, cô không có thời gian.

Hy vọng vừa mới nhen nhóm lại bắt đầu lụi tàn. Có lẽ cô đã quá ngây thơ. Một mảnh lụa vụn thì làm được gì chứ? Có lẽ Quân đã đúng. Không có lối thoát nào cho cô cả.

Ngay lúc cô định gập máy lại, một banner quảng cáo nhỏ chợt hiện lên ở góc màn hình. Nó có thiết kế tối giản, sang trọng, với dòng chữ nổi bật: “TINH HOA VIỆT 2025 – Cuộc thi Thiết kế Thời trang & Thủ công Ứng dụng.”

Diệp khựng lại. Cô tò mò nhấp chuột vào. Một trang web chuyên nghiệp hiện ra, và những dòng chữ trên đó như có một ma lực, hút chặt lấy ánh mắt cô.

Đơn vị tổ chức: Tập đoàn Thời trang M.S và Tạp chí Harper’s Bazaar Việt Nam. Chủ đề: “TÁI SINH DI SẢN” – Tôn vinh vẻ đẹp của những giá trị truyền thống trong một diện mạo mới, đương đại. Đối tượng: Mọi công dân Việt Nam đam mê thiết kế và sáng tạo.

Chủ đề “Tái sinh Di sản” như một mũi tên bắn thẳng vào tim Diệp. Đó chính xác là những gì cô vừa làm, là ý tưởng vừa lóe lên trong đầu cô.

Cô vội vàng đọc tiếp phần giải thưởng. Tim cô đập thình thịch. Giải Nhất: 300.000.000 VNĐ tiền mặt và một hợp đồng hợp tác thiết kế bộ sưu tập độc quyền với thương hiệu M.S.

Ba trăm triệu. Con số đó làm Diệp choáng váng. Nó không chỉ đủ để cô trả hết nợ cho dân làng. Nó đủ để lo cho ca phẫu thuật tim của Minh. Nó không phải là một chiếc phao cứu sinh. Nó là một con tàu có thể đưa cô vượt qua cơn bão tố này.

Nhưng rồi, khi cô kéo xuống phần danh sách Ban Giám khảo, cả cơ thể cô như đông cứng lại. Bên cạnh những cái tên lừng lẫy của ngành thời trang Việt Nam, một cái tên quen thuộc đến lạnh người hiện ra:

Chủ tịch Hội đồng Giám khảo: Ông LÊ ANH QUÂN – Nhà sáng lập & Giám đốc Điều hành M.S.

Là anh ta.

Kẻ đã đến đây, dùng những lời lẽ tàn nhẫn nhất để vạch trần bi kịch của cô, và đưa ra một lời đề nghị rẻ mạt để chà đạp lên di sản của gia đình cô. Giờ đây, anh ta lại ngồi ở vị trí cao nhất, nắm trong tay quyền sinh quyền sát, quyết định xem ước mơ của ai sẽ được chắp cánh.

Một sự mâu thuẫn đến cay đắng dâng lên trong lòng Diệp. Tham gia cuộc thi này chẳng khác nào tự mình bước vào hang cọp, đặt số phận của mình vào tay kẻ mà cô căm ghét. Đó là một sự sỉ nhục. Cô giận dữ định đóng trang web lại.

“Có chuyện gì vậy chị?” Minh bước vào từ lúc nào, thấy sắc mặt chị mình biến đổi liên tục.

Diệp chỉ vào màn hình máy tính. “Không có gì. Chỉ là một cuộc thi vớ vẩn thôi.”

Minh tò mò ghé mắt vào đọc. Cậu đọc rất nhanh, và đôi mắt cậu sáng lên. “Chị ơi, cái này… cái này như là dành cho chị vậy! ‘Tái sinh Di sản’! Và xem giải thưởng này!” Cậu reo lên, nhưng rồi cũng khựng lại khi thấy cái tên Lê Anh Quân.

Cậu im lặng một lúc, rồi nhìn thẳng vào chị gái mình. “Chính vì ông ta là giám khảo, chị lại càng phải tham gia.”

Diệp ngạc nhiên. “Em nói gì vậy? Em không hiểu đâu.”

“Em hiểu,” Minh đáp, giọng chắc nịch. “Chị từ chối lời đề nghị của ông ta vì chị tin vào giá trị của ‘Vân Diệp’, phải không? Vậy thì đây chính là cơ hội để chị chứng minh điều đó. Không phải bằng lời nói, mà bằng tác phẩm. Chị hãy để cho tác phẩm của mình tự lên tiếng. Nếu nó thật sự có giá trị, thì không một ai, kể cả ông ta, có thể phủ nhận được. Chị không làm gì sai cả, chị sợ gì chứ?”

Lời nói của Minh như một luồng sáng mạnh mẽ, xua tan đi đám sương mù của sự do dự và tự ái trong lòng Diệp. Em trai cô đã nói đúng. Trốn tránh không phải là cách. Đối mặt mới là con đường duy nhất. Cô sẽ không để cho sự kiêu ngạo của Quân ngăn cản cơ hội sống cuối cùng của mình và gia đình.

Cô nhìn xuống góc màn hình. “Hạn chót nhận bài dự thi: 23:59 tối nay.”

Chỉ còn lại vài tiếng đồng hồ.

Không một giây chần chừ, Diệp lao vào việc. Cô mở hồ sơ đăng ký online. Phần khó nhất là “Mô tả ý tưởng và câu chuyện sản phẩm”. Cô không viết những lời hoa mỹ. Cô viết sự thật. Cô viết về lịch sử của “Vân Diệp”, về bi kịch vừa ập đến, và về ý tưởng “Tái sinh” – hàn gắn những mảnh vỡ, biến nỗi đau thành vẻ đẹp.

Tiếp theo là hình ảnh sản phẩm. Cô chỉ có duy nhất một tác phẩm nhỏ bé đã làm hôm qua. Cô phải chụp nó. Dưới ánh đèn vàng yếu ớt của ngôi nhà, Minh cầm một tờ giấy trắng làm phông nền. Diệp dùng chiếc điện thoại cũ, cố gắng bắt được cái hồn của vệt màu đỏ son trên nền lụa trắng. Tấm ảnh không hoàn hảo, nhưng nó chân thực.

Cuối cùng là công đoạn gửi bài. Mạng internet ở làng chập chờn, yếu ớt. Trang web tải đi tải lại mấy lần. Tim cô như treo trên sợi tóc. Và rồi, khi chỉ còn vài phút nữa là đến hạn chót, dòng chữ “Gửi bài dự thi thành công!” hiện lên.

Diệp và Minh cùng thở phào nhẹ nhõm.

Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ. Đã quá nửa đêm. Tối hậu thư 72 giờ của Quân đã chính thức kết thúc. Cô đã không gọi cho anh ta. Thay vào đó, cô đã chọn một con đường khác. Một con đường đầy rủi ro, một canh bạc với tất cả những gì mình có. Cô đã ném đi niềm hy vọng cuối cùng của mình vào một cuộc thi mà kẻ thù của cô lại là người cầm cân nảy mực.

Cô không biết điều gì đang chờ đợi phía trước. Nhưng đêm nay, lần đầu tiên sau những ngày dài tăm tối, cô có thể ngủ, với một chút thanh thản của người đã chiến đấu, và một chút hồi hộp của người đang chờ đợi một phép màu.

Đọc chươngtiếp theo.

👉 Nghe giọng đọc cảm xúc tại:  

Comments

Popular posts from this blog

Lửa Thử Lụa – Chương 01: Xưởng lụa "Vân Diệp"

Mục lục truyện – Lửa Thử Lụa – Truyện ngôn tình hiện đại cảm động (48 chương)

Mục lục truyện - Bàn Cờ Đế Vương - Truyện Ngôn Tình Ngắn