Đại Tiểu Thư Giả Dạng - Chương 3: Hợp Đồng Trăm Tỷ
Chương 3: Hợp Đồng Trăm Tỷ
Ba ngày sau, đúng như kế hoạch, một cơn địa chấn làm rung chuyển nhà họ Trần.
Trần Khải Minh trở về nhà vào giữa chiều, một việc gần như chưa từng có tiền lệ. Anh không mệt mỏi, không cau có. Gương mặt anh bừng sáng, đôi mắt lấp lánh niềm vui không thể che giấu. Anh cầm trên tay một tệp tài liệu, vung nó lên không trung như một chiến tích vẻ vang nhất.
"Thành công rồi! Anh thành công rồi!"
Giọng anh vang vọng khắp căn biệt thự. Bà Phương và Kiều Anh đang ngồi xem TV ở phòng khách lập tức quay lại. An Hạ Vy cũng vội vàng chạy ra từ bếp, tay vẫn còn cầm chiếc khăn lau.
"Chuyện gì vậy con trai?" Bà Phương đứng bật dậy, giọng đầy mong đợi.
"Hợp đồng! Hợp đồng trăm tỷ với Tiêu thị! Con đã ký được rồi!" Khải Minh gần như hét lên, lao tới ôm chầm lấy mẹ mình. "Mẹ thấy chưa, con trai của mẹ làm được rồi!" 1
"Trời ơi! Thật sao?" Bà Phương sung sướng đến mức suýt ngất. Bà vỗ mạnh vào lưng con trai, miệng cười không khép lại được. "Mẹ biết mà! Mẹ biết con trai mẹ là giỏi nhất mà! Nhà họ Trần chúng ta sắp phất lên to rồi!"
Kiều Anh cũng nhảy cẫng lên, ôm lấy cánh tay anh trai, giọng ngọt như mía lùi: "Oa, anh hai giỏi quá! Hợp đồng trăm tỷ! Vậy là từ nay em có thể mua sắm không cần nhìn giá nữa phải không?"
"Tất nhiên rồi, em gái của anh thích gì, anh cũng mua cho!" Khải Minh đang ở trên đỉnh cao của sự tự mãn, hào phóng hứa hẹn.
Giữa không khí huyên náo và đầy hợm hĩnh ấy, chỉ có An Hạ Vy đứng lặng lẽ ở một góc, mỉm cười dịu dàng2. Cô nhìn chồng mình, người đàn ông đang được tung hô như một vị anh hùng, và cảm thấy một niềm vui thầm lặng len lỏi trong tim. Anh vui là cô cũng vui. Sự hy sinh của cô, những đêm không ngủ để phân tích số liệu, những cuộc điện thoại căng thẳng, tất cả đều đã được đền đáp bằng nụ cười rạng rỡ của anh lúc này.
Nhưng xen lẫn trong niềm vui đó là một chút chua xót mơ hồ3. Cô là đạo diễn đứng sau sân khấu, là người viết nên kịch bản cho vở kịch thành công này, nhưng cuối cùng, cô lại không có lấy một vai diễn, dù là nhỏ nhất. Mọi công lao đều thuộc về anh, Trần Khải Minh4.
"Hạ Vy, em còn đứng đó làm gì?" Bà Phương lúc này mới để ý đến cô. "Mau gọi điện đặt tiệc ở nhà hàng sang nhất thành phố đi! Tối nay cả nhà chúng ta phải ăn mừng một bữa thật hoành tráng! À mà thôi," bà xua tay, "Để tôi gọi, kẻo cô lại đặt mấy chỗ xoàng xĩnh, làm mất mặt nhà họ Trần."
"Vâng, thưa mẹ." Hạ Vy cúi đầu vâng dạ.
"Chị dâu, chị cũng nên đi thay bộ đồ khác đi," Kiều Anh liếc xéo cô từ đầu đến chân. "Trông chị quê mùa quá. Tối nay anh hai là nhân vật chính, chị ăn mặc thế này đi theo chỉ làm anh ấy mất mặt thôi."
Trần Khải Minh, đang chìm đắm trong men say chiến thắng, chỉ cười xoà: "Kiều Anh, đừng nói chị dâu con như thế. Dù sao cô ấy cũng quen ở nhà rồi, không biết cách ăn diện cũng là chuyện thường."
Một câu nói tưởng như bênh vực nhưng lại như một mũi kim vô hình, châm nhẹ vào lòng tự trọng của Hạ Vy. Quen ở nhà? Không biết cách ăn diện? Cô nhớ lại những bộ cánh hàng hiệu được thiết kế riêng cho mình trong quá khứ, những bữa tiệc thượng lưu mà cô từng là tâm điểm. Một nụ cười mỉa mai thoáng hiện lên trong đầu cô, nhưng ngoài mặt, cô vẫn chỉ là người vợ dịu dàng, an phận.
"Vâng, em sẽ lên thay đồ ngay."
Tối hôm đó, nhà hàng The Pearl, nơi đắt đỏ bậc nhất Hải Châu, được nhà họ Trần bao trọn một phòng VIP. Bà Phương và Kiều Anh khoác lên mình những bộ váy áo lộng lẫy, trang sức lấp lánh, đi khắp nơi khoe khoang về "thành tích" của Khải Minh. Khải Minh thì như một ông hoàng, nâng ly với hết người này đến người khác, tận hưởng sự ngưỡng mộ và tâng bốc của họ.
Hạ Vy chọn một chiếc váy đơn giản màu be, ngồi lặng lẽ ở một góc bàn tiệc. Cô nhìn chồng mình được vây quanh bởi ánh hào quang, và cảm thấy một khoảng cách vô hình đang lớn dần giữa hai người. Anh thuộc về thế giới lấp lánh ngoài kia, còn cô, dường như chỉ thuộc về gian bếp và những góc khuất trong căn biệt thự.
Bất chợt, Khải Minh tiến về phía cô, tay cầm hai ly rượu vang.
"Em sao lại ngồi một mình ở đây?" Anh hỏi, đưa cho cô một ly.
"Em thấy hơi ồn ào một chút." Cô mỉm cười nhận lấy.
"Hạ Vy, cảm ơn em." Anh đột nhiên nói, giọng trầm xuống. "Cảm ơn em đã luôn ở bên cạnh động viên anh."
Trái tim Hạ Vy khẽ run lên. Chỉ một câu nói này thôi, mọi tủi hờn, mọi chua xót trong cô dường như tan biến hết. Cô ngẩng lên nhìn anh, định nói gì đó.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo vang lên từ phía sau: "Anh Khải Minh, hóa ra anh ở đây."
Một cô gái xinh đẹp, với mái tóc xoăn dài và chiếc váy đỏ quyến rũ, đang mỉm cười tiến lại gần. Ánh mắt cô ta lướt qua Hạ Vy một cách thờ ơ, rồi dừng lại trên người Khải Minh đầy ý tứ.
Đó là một gương mặt mà Hạ Vy đã nhìn thấy trong ảnh đại diện của số điện thoại lạ hôm trước.
Là Giang Mộc Lan.
Đọc chương tiếp theo.
Comments
Post a Comment