Đại Tiểu Thư Giả Dạng - Chương 4: Sự Xuất Hiện Của Kẻ Thứ Ba

 Chương 4: Sự Xuất Hiện Của Kẻ Thứ Ba

Không khí xung quanh dường như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc Giang Mộc Lan xuất hiện. Nụ cười trên môi An Hạ Vy cứng lại, ly rượu vang trong tay cô khẽ run lên, tạo thành những gợn sóng lăn tăn trên bề mặt chất lỏng màu đỏ thẫm.

Giang Mộc Lan, với chiếc váy đỏ cúp ngực ôm sát cơ thể, phô bày trọn vẹn những đường cong quyến rũ, giống như một đóa hồng có gai rực rỡ và đầy kiêu hãnh. Gương mặt cô ta được trang điểm kỹ lưỡng, đôi môi đỏ mọng, ánh mắt lúng liếng đa tình. Mọi thứ trên người cô ta, từ chiếc vòng cổ kim cương trên cổ đến đôi giày cao gót lấp lánh, đều gào thét hai chữ "đẳng cấp".

"Mộc Lan, em đến rồi à." Trần Khải Minh đáp lại, giọng điệu tự nhiên và thân mật đến lạ. Anh quay sang Hạ Vy, sự ấm áp trong ánh mắt vừa rồi đã tan biến đi ít nhiều. "Giới thiệu với em, đây là tiểu thư Giang Mộc Lan, con gái của chủ tịch tập đoàn Giang thị. Mộc Lan, đây là... vợ anh, An Hạ Vy."

Hai chữ "vợ anh" được nói ra một cách ngượng ngùng, gần như là buột miệng. Trực giác sắc bén của Hạ Vy lập tức nắm bắt được sự thay đổi tinh vi đó.

Giang Mộc Lan khẽ nhướng mày, ánh mắt đánh giá lướt từ đầu đến chân Hạ Vy. Đó là một ánh nhìn trịch thượng, xem xét một món đồ không hơn không kém. Cô ta không chìa tay ra, chỉ khẽ gật đầu, một nụ cười nhạt trên môi.

"Chào chị An." Giọng cô ta ngọt ngào nhưng lại không giấu được vẻ xem thường. "Nghe danh chị đã lâu, hôm nay mới được gặp. Chị thật là... giản dị."

Từ "giản dị" được nhấn mạnh, mang theo hàm ý mỉa mai rõ rệt. Trong một không gian xa hoa lộng lẫy thế này, giản dị đồng nghĩa với quê mùa, lạc lõng.

An Hạ Vy bình tĩnh đặt ly rượu xuống, mỉm cười đáp lại, một nụ cười tiêu chuẩn không để lộ cảm xúc: "Chào cô Giang, cô quá khen. Tôi chỉ là người phụ nữ của gia đình, không quen với những nơi náo nhiệt thế này."

Câu trả lời của cô vừa khéo léo thừa nhận vị trí của mình, vừa ngầm tạo ra một ranh giới. Nhưng Giang Mộc Lan rõ ràng không phải là một đối thủ tầm thường.

"Phụ nữ của gia đình là tốt nhất rồi," Mộc Lan cười, quay sang khoác lấy cánh tay của Khải Minh một cách vô cùng tự nhiên. "Nhưng thời đại này, phụ nữ cũng cần có sự nghiệp riêng của mình. Như em chẳng hạn, vừa giúp bố quản lý công ty, vừa có thể làm bạn đồng hành, chia sẻ những áp lực công việc với anh Khải Minh. Đúng không anh?"

Cô ta ngước lên nhìn Khải Minh, ánh mắt đầy ẩn ý. Tim Hạ Vy như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. "Bạn đồng hành", "chia sẻ áp lực công việc", những cụm từ đó như lưỡi dao cứa vào lòng cô. Đó chẳng phải là vai trò mà cô hằng ao ước, vai trò mà cô hoàn toàn có đủ năng lực để làm tốt hơn bất kỳ ai, nhưng lại phải tự nguyện từ bỏ hay sao?

Trần Khải Minh rõ ràng rất hưởng thụ sự thân mật này. Anh ta không hề rút tay ra, ngược lại còn vỗ nhẹ lên tay Mộc Lan, cười nói: "Đúng vậy, lần này có được hợp đồng với Tiêu thị, công của Mộc Lan không hề nhỏ. Em đã giúp anh kết nối với rất nhiều mối quan hệ quan trọng." 1

Một lời nói dối trắng trợn. Hạ Vy biết rõ hơn ai hết, hợp đồng này từ đầu đến cuối đều do một tay cô sắp đặt, không hề liên quan đến bất kỳ "mối quan hệ" nào của Giang Mộc Lan. Nhưng giờ đây, công lao của cô lại bị người khác ngang nhiên chiếm đoạt, và chồng cô, người hưởng lợi nhiều nhất, lại đang vui vẻ thừa nhận điều đó.

Nỗi đau đầu tiên, sắc lẹm và bất ngờ, xuyên qua lớp vỏ bọc bình tĩnh của cô2. Nó không phải là cơn ghen tuông ồn ào, mà là sự thất vọng ê chề khi nhận ra tình yêu và sự hy sinh của mình đang bị coi rẻ. Cô thấy chồng mình đứng bên người phụ nữ khác, họ trông thật xứng đôi vừa lứa trong mắt mọi người, cùng nói về những chủ đề công việc mà cô không được phép chen vào. Thái độ của Khải Minh với cô trở nên lạnh nhạt và xa cách một cách rõ rệt. 3 Anh ta thậm chí còn không nhìn cô lấy một lần, hoàn toàn bị cuốn vào cuộc trò chuyện với Mộc Lan.

Sự xuất hiện của bộ ba này nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người xung quanh. 4 Họ bắt đầu xì xào bàn tán.

"Nhìn xem, đó là tiểu thư Giang Mộc Lan của Giang thị phải không? Xinh đẹp, tài giỏi, gia thế lại tốt."

"Đứng cạnh tổng giám đốc Trần trông thật xứng đôi. Người phụ nữ kia là ai vậy? Sao trông mờ nhạt thế?"

"Nghe nói là vợ của tổng giám đốc Trần đấy. Một cô vợ quê mùa không hơn không kém. Chẳng hiểu sao tổng giám đốc Trần lại lấy cô ta."

Từng lời bàn tán như từng mũi kim đâm vào tai Hạ Vy. Cô cố gắng duy trì vẻ mặt không cảm xúc, nhưng trong lòng, một cơn bão đang gào thét. Cô nhìn thấy mẹ chồng và cô em chồng của mình cũng đang tiến lại gần, vẻ mặt hớn hở ra mặt khi thấy Giang Mộc Lan.

"Ôi, Mộc Lan cũng đến à cháu?" Bà Phương tay bắt mặt mừng, thái độ thân thiết như người một nhà. "Bác nghe Khải Minh kể về cháu suốt. Giỏi giang, xinh đẹp, đúng là mẫu con dâu lý tưởng của bác."

Câu nói này không khác gì một cái tát giáng thẳng vào mặt Hạ Vy. Bà Phương thậm chí không thèm liếc cô lấy một cái, như thể cô hoàn toàn vô hình.

Trần Kiều Anh cũng chen vào: "Chị Mộc Lan, chiếc vòng cổ của chị đẹp quá! Là phiên bản giới hạn của Cartier phải không ạ? Anh hai đúng là có mắt nhìn."

Trái tim Hạ Vy lại nhói lên. Chiếc vòng tay trong tin nhắn. Chiếc vòng cổ trước mắt. Hóa ra là vậy.

Cô cảm thấy mình như một kẻ hề trong chính bữa tiệc ăn mừng chiến công của mình. Cô đứng đó, giữa những con người thân thuộc nhất, nhưng lại cảm thấy cô đơn và lạc lõng hơn bao giờ hết. Nỗi đau âm ỉ lan ra, từ trái tim đến từng đầu ngón tay, khiến chúng trở nên lạnh buốt. Cô nhìn chồng mình đang cười nói vui vẻ với người phụ nữ khác, nhận lấy sự tung hô giả tạo, và lần đầu tiên sau ba năm, một câu hỏi sắc lạnh hiện lên trong đầu cô: Sự hy sinh của mình, liệu có thật sự đáng giá?

Đọc chương tiếp theo.

👉 Nghe giọng đọc cảm xúc tại:  Đại Tiểu Thư Giả Dạng Tập 1: Bị Chồng Phản Bội, Mẹ Chồng Sỉ Nhục Và Cái Kết Của 3 Năm Hôn Nhân

Comments

Popular posts from this blog

Lửa Thử Lụa – Chương 01: Xưởng lụa "Vân Diệp"

Mục lục truyện - Bàn Cờ Đế Vương - Truyện Ngôn Tình Ngắn

Mục lục truyện – Lửa Thử Lụa – Truyện ngôn tình hiện đại cảm động (48 chương)