Đại Tiểu Thư Giả Dạng - Chương 6: Giọt Nước Tràn Ly

 Chương 6: Giọt Nước Tràn Ly

Câu nói của Trần Khải Minh như một tảng băng khổng lồ, rơi xuống từ trên cao và đập tan mặt hồ yên tĩnh trong lòng An Hạ Vy. Không khí trong xe đặc quánh lại, lạnh lẽo đến mức cô có thể cảm nhận được từng hơi thở của chính mình hóa thành sương khói.

"... Anh nói gì?" Cô hỏi lại, giọng khàn đi, không chắc mình vừa nghe nhầm hay không.

"Tôi nói, em không còn xứng với tôi nữa." Trần Khải Minh lặp lại, lần này còn tàn nhẫn hơn. Anh ta liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, ánh mắt xa lạ và đầy vẻ xét đoán. "An Hạ Vy, em không thấy sao? Từ khi ký được hợp đồng với Tiêu thị, vị thế của anh đã khác. Anh sẽ còn tiến xa hơn nữa. Anh cần một người vợ có thể sát cánh cùng anh trên thương trường, một người có thể mang lại cho anh danh tiếng và những mối quan hệ, chứ không phải một bà nội trợ chỉ biết quanh quẩn ở xó bếp."

Từng lời, từng chữ của anh ta như những mũi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim cô. Bà nội trợ. Xó bếp. Những từ ngữ mà cô từng cho là biểu hiện của sự hy sinh và tình yêu, giờ đây qua miệng người đàn ông cô yêu thương nhất, lại trở thành một sự miệt thị, một lời kết tội.

Nước mắt bắt đầu dâng lên trong khóe mi, nhưng cô cố gắng kìm nén. Cô không cho phép mình khóc trước mặt người đàn ông này.

"Khải Minh, ba năm qua..." Cô cố gắng nói, giọng run rẩy. "Ba năm qua em đã từ bỏ mọi thứ vì anh, vì gia đình này. Em nghĩ anh hiểu điều đó."

"Từ bỏ?" Khải Minh cười khẩy, một nụ cười mỉa mai đến chói tai. "Em nói xem em đã từ bỏ cái gì? Em vốn là một cô nhi không nơi nương tựa, được gả vào nhà họ Trần, được ăn sung mặc sướng, đó là phúc phận của em. Em nên biết ơn vì điều đó, chứ không phải kể công."

Phúc phận. Biết ơn.

Đầu óc Hạ Vy ong ong. Cô cảm thấy một cơn choáng váng ập đến. Người đàn ông này, người mà cô đã dốc hết tâm can để phò trợ từ bóng tối, người mà cô đã dùng toàn bộ tài năng và trí tuệ của mình để trải đường cho anh ta bước lên đỉnh cao, giờ lại nói với cô rằng tất cả những gì cô có được đều là do anh ta ban ơn.

Sự sụp đổ bắt đầu từ bên trong. Bức tường thành kiên cố mà cô dùng tình yêu để xây dựng suốt ba năm qua bắt đầu xuất hiện những vết nứt, rồi vỡ vụn ra từng mảnh. Sự thật phũ phàng bày ra trước mắt cô, trần trụi và đau đớn.

"Vậy còn Giang Mộc Lan thì sao?" Cô hỏi, giọng nói giờ đây đã trở nên lạnh lẽo, không còn chút hơi ấm nào. "Cô ta mới là người xứng với anh, đúng không?"

"Đúng vậy." Trần Khải Minh không một chút do dự, thừa nhận một cách thẳng thắn. "Mộc Lan vừa xinh đẹp, tài giỏi, gia thế lại hiển hách. Cô ấy mới là người phụ nữ có thể đứng bên cạnh anh. Cô ấy hiểu anh, có thể cho anh những lời khuyên trong công việc. Còn em, em có thể cho anh cái gì ngoài ba bữa cơm và một căn nhà sạch sẽ?"

Câu hỏi của anh ta như một lời phán quyết cuối cùng, đóng sầm cánh cửa hy vọng cuối cùng của cô. Hóa ra, tất cả những gì cô làm, tất cả sự hy sinh thầm lặng, trong mắt anh ta đều rẻ mạt và vô giá trị đến thế. Anh ta cần một đối tác kinh doanh, một bậc thang danh vọng, chứ không cần một người vợ.

Chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự. Nhưng không gian quen thuộc này bỗng trở nên xa lạ và lạnh lẽo.

Họ cùng nhau bước vào nhà. Sự im lặng bao trùm lấy cả hai. Trần Khải Minh đi thẳng đến quầy bar, rót cho mình một ly rượu mạnh. An Hạ Vy đứng bất động giữa phòng khách, ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không.

Nỗi đau tột cùng dâng lên như một cơn thủy triều, nhấn chìm cô. Không phải là sự tức giận, không phải là sự phẫn nộ, mà là một nỗi đau trống rỗng đến cùng cực. Cô cảm thấy như thể linh hồn mình đã bị rút cạn. Người chồng cô hết mực yêu thương, hóa ra chỉ là một ảo ảnh do chính cô tạo ra. Người đàn ông trước mặt cô đây, với gương mặt quen thuộc đó, lại là một kẻ hoàn toàn xa lạ - một kẻ nông cạn, bạc bẽo và tàn nhẫn.

Sau khi uống cạn ly rượu, Trần Khải Minh quay người lại, nhìn cô bằng ánh mắt quyết đoán.

"An Hạ Vy, chúng ta ly hôn đi." 1

Bốn chữ cuối cùng được thốt ra, nhẹ nhàng nhưng lại có sức công phá như một quả bom. Nó phá hủy hoàn toàn chút lý trí còn sót lại của cô. Giọt nước mắt mà cô đã cố gắng kìm nén cuối cùng cũng không thể ngăn lại được, nó lăn dài trên gò má xanh xao.

Giọt nước đã tràn ly.

Cô nhìn anh ta, người đàn ông mà cô đã từng nghĩ sẽ cùng mình đi hết cuộc đời. Tình yêu, sự hy sinh, những lời thề non hẹn biển, tất cả bỗng trở thành một trò cười lố bịch.

"Ly hôn?" Cô lặp lại, giọng nói như tiếng thủy tinh vỡ. "Chỉ vì bây giờ anh đã có được hợp đồng trăm tỷ? Chỉ vì anh nghĩ rằng em đã trở thành gánh nặng?" 2

"Em có thể hiểu như vậy." Khải Minh nhún vai, thái độ dửng dưng của anh ta là sự tàn nhẫn cuối cùng. "Hợp đồng đã ký, vị thế của anh đã khác. Giữ một người vợ không cùng đẳng cấp như em bên cạnh chỉ khiến người khác chê cười. Anh không thể để em hủy hoại tương lai của anh." 3

Tương lai của anh. Một tương lai được xây dựng trên sự hy sinh và trí tuệ của chính cô. Anh ta không chỉ cướp đi công lao của cô, mà còn muốn vứt bỏ cô như vứt bỏ một món đồ cũ đã hết giá trị sử dụng.

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Hạ Vy. Cô đã nhận ra, người đàn ông trước mặt không chỉ bạc bẽo, mà còn vô cùng đáng sợ. Sự sụp đổ và nỗi đau trong cô dần chuyển hóa thành một thứ gì đó khác. Một sự thất vọng đến tột cùng, một sự lạnh lẽo đến thấu xương. Tình yêu trong cô, chỉ trong một đêm, đã hoàn toàn chết đi.

Đọc chương tiếp theo.

👉 Nghe giọng đọc cảm xúc tại:  Đại Tiểu Thư Giả Dạng Tập 1: Bị Chồng Phản Bội, Mẹ Chồng Sỉ Nhục Và Cái Kết Của 3 Năm Hôn Nhân

Comments

Popular posts from this blog

Lửa Thử Lụa – Chương 01: Xưởng lụa "Vân Diệp"

Mục lục truyện - Bàn Cờ Đế Vương - Truyện Ngôn Tình Ngắn

Mục lục truyện – Lửa Thử Lụa – Truyện ngôn tình hiện đại cảm động (48 chương)