Đại Tiểu Thư Giả Dạng - Chương 8: Con Số Không Tròn Trĩnh

 Chương 8: Con Số Không Tròn Trĩnh

Bầu trời Hải Châu xám xịt như chính tâm trạng của An Hạ Vy. Cơn mưa rào mùa hạ bất chợt trút xuống, xối xả và lạnh lẽo. Cô không tìm chỗ trú, cứ thế đi bộ vô định trên vỉa hè, để mặc cho những hạt mưa nặng trĩu quất vào mặt, vào vai, hòa cùng những giọt nước mắt cuối cùng đã khô cạn. Chiếc túi vải nhỏ trên tay cô nhanh chóng ướt sũng. Bên trong, chỉ có vài bộ quần áo rẻ tiền và lòng tự trọng đã vỡ nát.

Không một xu dính túi. Không một nơi để đi. Không một ai để gọi. 1

Cô đã trở về đúng với vạch xuất phát của mình ba năm trước, một con số không tròn trĩnh.

Cô lang thang qua những con phố quen thuộc, những nơi từng ghi dấu kỷ niệm ngọt ngào của cô và Trần Khải Minh. Quán cà phê nơi anh lần đầu hẹn hò, rạp chiếu phim nơi họ xem bộ phim đầu tiên, công viên nơi anh cầu hôn cô dưới ánh đèn vàng lãng mạn. Mọi thứ vẫn còn đó, nhưng người trong cuộc đã thay lòng đổi dạ. Những ký ức từng là mật ngọt, giờ đây lại biến thành thuốc độc, từ từ gặm nhấm tâm can cô.

Cô dừng lại trước một màn hình LED khổng lồ bên ngoài trung tâm thương mại. Trên đó, đang chiếu lại bản tin kinh tế trưa nay. Hình ảnh Trần Khải Minh, trong bộ vest lịch lãm, đang tự tin phát biểu về thành công của hợp đồng trăm tỷ với Tiêu thị. Anh ta trông thật đắc ý, thật huy hoàng.

Hạ Vy đứng dưới màn mưa, ngước nhìn người đàn ông trên màn hình. Trái tim cô không còn đau nữa, nó chỉ cảm thấy trống rỗng và mỉa mai. Ba năm. Tròn ba năm cô ở bên cạnh người đàn ông này. 2

Độc thoại nội tâm bắt đầu.

“An Hạ Vy, mày nhìn xem mày đã làm gì với cuộc đời mình.”

“Ba năm trước, mày là ai? Mày là Lục An Hạ, người thừa kế Lục gia Đế Kinh, là ‘nữ hoàng thương trường’ mà người ta vừa nể vừa sợ. Chỉ vì một lần mệt mỏi với những đấu đá tranh giành, chỉ vì khao khát một tình yêu bình dị, mày đã từ bỏ tất cả, che giấu thân phận, đến thành phố Hải Châu này, ngu ngốc tin vào lời thề non hẹn biển của một người đàn ông.”

“Mày đã dùng toàn bộ kiến thức và mối quan hệ ngầm của mình để nâng đỡ anh ta. Mày phân tích thị trường, vạch ra chiến lược, dọn dẹp đối thủ, trải thảm đỏ cho anh ta bước đi. Mày biến mình từ một con phượng hoàng thành một con chim sẻ, tự nguyện nhổ hết lông cánh rực rỡ của mình, chỉ để sưởi ấm cho anh ta. Đổi lại, mày nhận được gì?”

“Sự phản bội. Sự sỉ nhục. Một câu ‘không cùng đẳng cấp’. Một tờ đơn ly hôn và mười vạn tệ bố thí.”

Cơn mưa như trút nước, gột rửa đi lớp son phấn của thành phố, cũng gột rửa đi sự mê muội cuối cùng trong cô. Sự tuyệt vọng dâng đến đỉnh điểm. Cô ngồi bệt xuống một chiếc ghế đá công cộng lạnh ngắt, mặc cho cả người ướt như chuột lột. Cô cảm thấy mệt mỏi, rã rời, như thể muốn buông xuôi tất cả. Thế giới rộng lớn là thế, mà sao cô lại không tìm thấy một chốn dung thân? 3

Nhưng đúng lúc sự tuyệt vọng sắp nhấn chìm cô, thì trong đầu cô lại vang lên lời nói của ông nội trước khi ông qua đời: “An Hạ, hãy nhớ lấy, con là phượng hoàng của Lục gia. Phượng hoàng có thể bị thương, có thể rơi xuống từ trên cao, nhưng tuyệt đối không thể gãy cánh. Chỉ cần còn một hơi thở, nó sẽ niết bàn trùng sinh từ trong đống tro tàn, bay lên cao và rực rỡ hơn xưa.”

Đúng vậy. Tro tàn.

Cô bây giờ, chính là đang ở trong đống tro tàn lạnh lẽo nhất. 4

Ánh mắt Hạ Vy dần thay đổi. Từ sự mơ hồ, tuyệt vọng, nó dần trở nên sắc bén, kiên định. 5 Cơn mưa lạnh lẽo không thể dập tắt ngọn lửa đang nhen nhóm trong lòng cô. Ngọn lửa của sự căm hận, của lòng tự tôn bị chà đạp, và của ý chí muốn tái sinh. 6

Cô đã sai. Sai lầm lớn nhất của cô không phải là yêu Trần Khải Minh, mà là đã vì anh ta mà đánh mất chính mình. Cô đã tự tay bẻ gãy đôi cánh của mình. 7

Bây giờ, cô phải tự mình hàn gắn lại nó.

Cô sẽ khiến cho những kẻ đã sỉ nhục, phản bội cô phải trả giá. Trần gia, Giang Mộc Lan, và cả Trần Khải Minh. Cô sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về mình, cả vốn lẫn lời.

Nhưng không phải với thân phận Lục An Hạ. Như vậy thì quá dễ dàng, quá vô vị. Cô muốn họ phải nếm trải cảm giác bị chính con kiến mà họ từng khinh thường, giẫm đạp, từ từ bò lên và nghiền nát đế chế của họ.

Cô đứng bật dậy. Chiếc túi vải ướt sũng trên tay dường như không còn nặng nề nữa. Nó là hành trang duy nhất của cô, là lời nhắc nhở về sự khởi đầu hèn mọn này.

Cô nhìn lại ba năm hy sinh của mình và quyết tâm phải sống một cuộc đời khác. 8 Một cuộc đời mà cô sẽ là người nắm quyền định đoạt số phận của chính mình và cả những người khác.

Ánh mắt cô quét một vòng thành phố về đêm trong màn mưa, rồi dừng lại ở tòa nhà cao nhất, biểu tượng của quyền lực và tài chính tại Hải Châu – tòa nhà Tiêu thị. Nơi đó, có người nợ cô một ân huệ. Nơi đó, cũng là ván cờ lớn nhất mà cô muốn tham gia.

An Hạ Vy hít một hơi thật sâu, không khí mang theo hơi nước lạnh lẽo tràn vào lồng ngực, nhưng lại khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn bao giờ hết.

“Được thôi,” cô tự nhủ. “Nếu đã là con số không, vậy thì hãy bắt đầu lại từ đáy vực.”

Cô quyết định, ngày mai, cô sẽ đến Tiêu thị, không phải với tư cách một đối tác bí ẩn, mà với một thân phận không ai có thể ngờ tới nhất.

Cô sẽ bắt đầu lại từ vị trí thấp nhất. 

Đọc chương tiếp theo.

👉 Nghe giọng đọc cảm xúc tại:  Đại Tiểu Thư Giả Dạng Tập 1: Bị Chồng Phản Bội, Mẹ Chồng Sỉ Nhục Và Cái Kết Của 3 Năm Hôn Nhân

Comments

Popular posts from this blog

Lửa Thử Lụa – Chương 01: Xưởng lụa "Vân Diệp"

Mục lục truyện - Bàn Cờ Đế Vương - Truyện Ngôn Tình Ngắn

Mục lục truyện – Lửa Thử Lụa – Truyện ngôn tình hiện đại cảm động (48 chương)