Bàn Cờ Đế Vương - Chương 13: Thân Phận Bí Ẩn Của Quản Gia
Chương 13: Thân Phận Bí Ẩn Của Quản Gia
Khi cánh cửa khách sạn Đế Vương đóng lại phía sau, thế giới ồn ào và hỗn loạn dường như bị bỏ lại. Chiếc Maybach lăn bánh một cách êm ái, bên trong là một không gian tĩnh lặng và an toàn tuyệt đối.
Nhưng bên ngoài, cơn bão mà Hoàng Kiều Anh vừa châm ngòi mới thực sự bắt đầu lan rộng.
Giới phóng viên, sau vài giây ngỡ ngàng, đã bừng tỉnh. Họ không còn hứng thú với Mạc gia đã tàn tạ, mà điên cuồng chĩa ống kính về phía chiếc xe sang trọng đang rời đi.
"Người đàn ông mặc vest đó là ai? Khí thế thật đáng sợ!"
"Đó là quản gia Trần Cẩn của Hoàng gia Đế Kinh! Lạy Chúa, tôi đã từng thấy ảnh của ông ấy trên một tạp chí tài chính quốc tế!" một nhà báo lớn tuổi, kiến thức sâu rộng, kinh hãi thốt lên. "Ông ấy là người quản lý toàn bộ tài sản ở nước ngoài cho Hoàng lão gia!"
"Hoàng gia Đế Kinh? Ý ông là một trong Tứ Đại Trụ của thủ đô, gia tộc có lịch sử hàng trăm năm đó sao?"
"Vậy người phụ nữ kia... chẳng lẽ là..."
Một loạt những suy đoán động trời được đưa ra, mỗi giả thuyết đều đủ sức gây chấn động cả Hải Châu. Cái tên Hoàng Kiều Anh, trong một đêm, từ một người vợ cũ vô danh tiểu tốt, đã trở thành một bí ẩn lớn nhất, một vòng xoáy quyền lực mà không ai dám tùy tiện chạm vào.
Bên trong chiếc xe, không khí lại hoàn toàn khác.
Hoàng Kiều Anh ngồi tựa lưng vào ghế, vẻ sắc bén và lạnh lùng khi đối mặt với Mạc gia đã dịu đi vài phần, thay vào đó là một sự mệt mỏi tinh vi. Trịnh Quân Vũ ngồi bên cạnh, lặng lẽ nắm lấy tay cô, truyền cho cô một hơi ấm vững chãi. Anh không hỏi gì, chỉ im lặng ở bên. Anh biết, lúc này, cô cần không gian để nói chuyện với người nhà của mình.
Quản gia Trần Cẩn ngồi ở ghế phụ, quay người lại, cúi đầu một cách chuẩn mực. "Tiểu thư, cô đã vất vả rồi."
"Không sao ạ," Hoàng Kiều Anh đáp. "Chú Cẩn, chú cũng vất vả rồi, phải bay từ Đế Kinh đến đây."
"Đó là bổn phận của tôi," chú Cẩn nói, giọng điệu không thay đổi. Sau đó, ông lấy ra một chiếc khăn ấm từ hộp giữ nhiệt, hai tay kính cẩn đưa cho Hoàng Kiều Anh. "Lão gia rất lo lắng cho cô. Ba năm qua, tuy ông ấy đồng ý để cô tự mình trải nghiệm cuộc sống, nhưng chưa một ngày nào ông ấy không hỏi tôi về tình hình của cô. Ông ấy nói, phượng hoàng của Hoàng gia, dù có bay đến đâu, cũng phải bay cao nhất, đẹp nhất."
Nghe nhắc đến người nhà, ánh mắt Hoàng Kiều Anh thoáng qua một tia ấm áp. Ba năm qua, cô cắt đứt mọi liên lạc, tự mình nếm trải hỉ nộ ái ố của cuộc đời, chính là để có được sự trưởng thành và tàn nhẫn của ngày hôm nay.
"Ông nội vẫn khỏe chứ ạ?"
"Lão gia vẫn khỏe. Chỉ là rất nhớ cô," chú Cẩn đáp. "Ông nói, khi nào cô dọn dẹp xong đám ruồi bọ ở Hải Châu, thì hãy về Đế Kinh một chuyến."
Ông dừng lại, rồi nói tiếp. "Các vị trưởng lão của Tứ đại gia tộc cũng đã nhận được tin cô trở về. Chú Cố của cô đã gọi điện cho tôi, nói rằng ông ấy rất mong chờ 'vở kịch' hay mà cô đạo diễn."
Mỗi một câu nói của quản gia Trần Cẩn đều bình thản, nhưng nội dung bên trong lại đủ để khiến bất cứ ai ở giới thượng lưu Hải Châu phải kinh hồn bạt vía. Lão gia, Đế Kinh, Tứ đại gia tộc... đó là một thế giới quyền lực hoàn toàn khác, một thế giới mà Mạc gia đến tư cách ngước nhìn cũng không có.
Hoảng Kiều Anh khẽ gật đầu. Cô quay sang Trịnh Quân Vũ, người nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe.
"Chú Cẩn, đây là Trịnh Quân Vũ, Tổng tài của Trịnh thị," cô giới thiệu. "Quân Vũ, đây là quản gia Trần Cẩn, người đã chăm sóc tôi từ nhỏ."
Ánh mắt của quản gia Trần Cẩn lúc này mới chính thức nhìn về phía Trịnh Quân Vũ. Đó không phải là ánh mắt của một người làm nhìn ông chủ, mà là ánh mắt của một trưởng bối, một người giám hộ trung thành đang đánh giá người đàn ông bên cạnh tiểu thư nhà mình. Ánh mắt đó sắc sảo, thâm trầm, mang theo sự xem xét kỹ lưỡng.
Trịnh Quân Vũ cũng nhìn lại một cách bình thản, ánh mắt anh không hề né tránh, thể hiện sự tôn trọng và tự tin.
Sau vài giây, quản gia Trần Cẩn khẽ cúi đầu. "Trịnh tổng, cảm ơn cậu thời gian qua đã chăm sóc cho tiểu thư nhà chúng tôi."
Câu nói này vừa là lời cảm ơn, vừa là một sự khẳng định chủ quyền. "Tiểu thư nhà chúng tôi".
"Chú Cẩn khách sáo rồi," Trịnh Quân Vũ đáp, giọng nói khiêm tốn nhưng không hề yếu thế. "Kiều Anh là người rất quan trọng đối với tôi. Chăm sóc cô ấy là việc tôi nên làm."
Một cuộc đối thoại ngắn ngủi nhưng đầy ẩn ý. Cả hai người đàn ông đều đang dùng cách riêng của mình để thể hiện vị trí của Hoàng Kiều Anh trong lòng họ.
Chiếc xe dừng lại trước tòa tháp The Apex.
"Chú Cẩn, chú về khách sạn nghỉ ngơi đi ạ. Có việc gì cháu sẽ gọi," Hoàng Kiều Anh nói.
"Vâng, thưa tiểu thư."
Trịnh Quân Vũ cùng cô bước vào thang máy riêng. Không gian chỉ còn lại hai người, sự im lặng bao trùm.
"Bây giờ em định thế nào?" Trịnh Quân Vũ phá vỡ sự im lặng.
Hoàng Kiều Anh nhìn những con số đang nhảy lên trên bảng điều khiển thang máy. "Mạc gia sụp đổ chỉ là vấn đề thời gian. Cổ phiếu của họ sẽ lao dốc không phanh vào phiên giao dịch sáng thứ Hai. Khoản vay ngân hàng bị đóng băng sẽ là đòn kết liễu. Nhưng đó chỉ là màn khai vị thôi."
Cô quay sang nhìn anh. "Bàn cờ thật sự, là ở Hội nghị chiêu thương toàn thành phố vào tháng sau."
Đó là sự kiện kinh tế lớn nhất Hải Châu trong năm, quy tụ tất cả các doanh nghiệp lớn nhỏ, và cả những nhà đầu tư từ Đế Kinh và nước ngoài. Đó mới là sân khấu thực sự để cô khẳng định vị thế của mình.
Cửa thang máy mở ra, dẫn thẳng vào căn penthouse.
"Chú Cẩn," Hoàng Kiều Anh nói vào chiếc điện thoại của mình, "giúp cháu chuẩn bị hồ sơ tham dự Hội nghị chiêu thương. Đồng thời, với danh nghĩa của Hoàng gia, hãy gửi một tấm thiệp mời danh dự đến Trịnh thị. Tôi muốn chính thức mời Trịnh tổng làm đối tác chiến lược của Hoàng gia tại hội nghị lần này."
Đây là một lời tuyên bố. Một lời tuyên bố về một liên minh quyền lực sắp được hình thành.
Khi họ đã vào trong căn hộ, Trịnh Quân Vũ kéo cô lại, giúp cô cởi chiếc áo choàng cashmere. "Vất vả cho em rồi."
Anh nhìn sâu vào mắt cô, không còn là vị tổng tài băng sơn, mà chỉ là một người đàn ông đang nhìn người phụ nữ mình yêu thương.
Hoàng Kiều Anh ngẩng đầu lên, lần đầu tiên sau một đêm dài chiến đấu, sự lạnh lẽo trong mắt cô tan đi, để lộ ra một chút mềm mại hiếm hoi.
"Có anh ở đây, không vất vả."
Cô nói khẽ, nhưng đủ để Trịnh Quân Vũ nghe thấy. Trái tim anh khẽ rung động.
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn. Nụ hôn không có dục vọng, chỉ có sự trân trọng và an ủi.
"Nghỉ ngơi đi," anh nói. "Bão tố bên ngoài, cứ để anh lo."
Nói rồi, anh xoay người rời đi, để lại không gian riêng cho cô. Khi cánh cửa thang máy đóng lại, Trịnh Quân Vũ mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Anh biết, con phượng hoàng của anh đã thực sự trở về. Nhưng qua sự xuất hiện của quản gia Trần Cẩn, anh cũng hiểu rõ hơn về thế giới mà cô đến. Một thế giới của những gia tộc lâu đời, của những quy tắc và quyền lực thâm sâu khó lường.
Con đường phía trước, sẽ không hề dễ dàng. Nhưng anh đã sẵn sàng cùng cô đối mặt với tất cả.
Comments
Post a Comment