Bàn Cờ Đế Vương - Chương 14: Lời Tuyên Bố Của Đế Vương
Chương 14: Lời Tuyên Bố Của Đế Vương
Cơn bão mang tên "sự kiện khách sạn Đế Vương" càn quét khắp mạng xã hội và các mặt báo của Hải Châu chỉ sau một đêm.
Sáng hôm sau, tin tức về Mạc gia chiếm trọn trang nhất của tất cả các tờ báo lớn nhỏ. Những dòng tít giật gân được treo ở những vị trí nổi bật nhất: "Cú sụp đổ thế kỷ của Mạc thị: Vở kịch do chính người vợ cũ bị ruồng bỏ đạo diễn?", "Tổng tài Trịnh Quân Vũ lần đầu nổi giận vì một người phụ nữ, công khai đối đầu Mạc gia", "Thân phận thật sự của Hoàng Kiều Anh - Người phụ nữ bí ẩn khiến hai đại gia long trời lở đất là ai?".
Cổ phiếu của Mạc thị, ngay khi thị trường vừa mở cửa, đã lao dốc không phanh, nằm sàn với lượng bán tháo kỷ lục. Hàng loạt đối tác nhỏ bắt đầu gọi điện hủy hợp đồng. Khoản vay ngân hàng bị đóng băng. Tòa lâu đài mà Mạc gia vừa tự hào xây nên, đang sụp đổ với tốc độ của một trận tuyết lở.
Trong căn penthouse tại The Apex, Hoàng Kiều Anh đang ngồi trên sofa, chân bắt chéo, tay cầm một chiếc máy tính bảng, bình thản lướt xem những tin tức đang gây bão. Bên cạnh cô là một tách trà Thiết Quan Âm nóng hổi. Vẻ mặt cô không có chút đắc thắng nào, chỉ có sự tĩnh lặng như thể cô đang đọc một câu chuyện không liên quan đến mình. Toàn bộ sự hỗn loạn này, vốn dĩ đã nằm trong kế hoạch của cô.
"Thưa tiểu thư," quản gia Trần Cẩn báo cáo, "Giới truyền thông đang bao vây toàn bộ lối ra của tòa nhà The Apex và cả trụ sở chính của Trịnh thị. Có vẻ như họ sẽ không từ bỏ nếu không có được câu trả lời."
"Cứ để họ đợi," Hoàng Kiều Anh nhấp một ngụm trà. "Kịch hay thì phải có sự chờ đợi, như vậy mới đáng giá."
Cô biết, Trịnh Quân Vũ sẽ không để cô phải đối mặt với chuyện này một mình.
Và đúng như cô nghĩ.
Tại sảnh chính của tòa nhà Trịnh thị, Trịnh Quân Vũ trong bộ vest xám tro, khí chất lạnh lùng, bước ra từ thang máy chuyên dụng. Ngay lập tức, anh bị một rừng micro và máy ảnh bao vây.
"Trịnh tổng, xin ngài cho biết mối quan hệ thật sự giữa ngài và cô Hoàng Kiều Anh là gì?"
"Có phải Trịnh thị đang có ý định thâu tóm Mạc thị không ạ?"
"Ngài công khai đối đầu với Mạc gia, có phải là để trả thù cho cô Hoàng không?"
Lâm Phong và đội vệ sĩ nhanh chóng tạo thành một bức tường người, ngăn cản đám đông đang cuồng nhiệt. Trịnh Quân Vũ vốn có thể cứ thế rời đi, không ai dám cản. Nhưng anh đã dừng lại.
Anh đưa tay lên, một hành động nhỏ nhưng lại có sức nặng vô hình, khiến cả đám đông đang ồn ào lập tức im phăng phắc.
Ánh mắt lạnh lùng của anh quét qua một lượt các nhà báo, rồi nhìn thẳng vào một ống kính máy quay gần nhất.
"Tôi biết mọi người đang rất quan tâm đến chuyện tối qua," giọng anh trầm thấp nhưng đầy uy lực, vang vọng khắp đại sảnh. "Hôm nay, tôi sẽ trả lời một lần duy nhất."
Anh dừng lại, để cho sự chú ý của mọi người tập trung hoàn toàn vào mình.
"Về cô Hoàng Kiều Anh," anh nói, giọng điệu đột nhiên trở nên khác hẳn, sự lạnh lùng biến mất, thay vào đó là một sự trân trọng không hề che giấu. "Cô ấy là người mà tôi trân trọng nhất."
Một câu nói đơn giản, nhưng lại mang một sức nặng ngàn cân.
"Bất kỳ sự phỉ báng, bịa đặt hay làm phiền nào nhắm vào cô ấy, cũng chính là nhắm vào Trịnh Quân Vũ tôi và toàn bộ tập đoàn Trịnh thị. Hậu quả, các vị có thể tự mình hình dung."
Đó là một lời cảnh cáo. Một lời cảnh cáo đanh thép và trực diện, không cho bất cứ ai có cơ hội hiểu lầm. Anh đang dùng toàn bộ danh dự và quyền lực của mình để bảo vệ cô.
Một nữ phóng viên trẻ tuổi, can đảm hơn những người khác, giơ cao micro, cố gắng hỏi một câu cuối cùng. "Trịnh tổng, vậy... ngài có thể định nghĩa mối quan hệ đó là gì không ạ?"
Tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi. Họ nghĩ anh sẽ dùng những từ ngữ ngoại giao như "bạn tốt" hay "đối tác quan trọng".
Nhưng Trịnh Quân Vũ lại mỉm cười, một nụ cười thật sự làm tan chảy băng giá. Anh nhìn thẳng vào ống kính, như thể đang nhìn xuyên qua nó để nói với một người duy nhất.
"Tôi đang theo đuổi cô ấy."
Ba chữ.
Như ba quả bom nguyên tử dội thẳng vào giới truyền thông Hải Châu.
Lời tuyên bố này, trong vòng chưa đầy năm phút, đã được truyền đi với tốc độ ánh sáng, không chỉ ở Hải Châu, mà còn bay thẳng đến Đế Kinh xa xôi.
Tại một căn biệt thự xa hoa bậc nhất ở Đế Kinh, Lý Sương Tuyết, vị hôn thê trên danh nghĩa của Trịnh Quân Vũ, đang tức giận ném chiếc điện thoại Vertu mới nhất vào tường. Chiếc điện thoại đắt giá vỡ tan tành.
Trên màn hình TV lớn trong phòng, hình ảnh Trịnh Quân Vũ đang mỉm cười dịu dàng được chiếu đi chiếu lại.
"Hoàng Kiều Anh? Cô ta là cái thá gì mà dám xen vào giữa tôi và anh Quân Vũ?" Lý Sương Tuyết nghiến răng, khuôn mặt xinh đẹp vì tức giận mà trở nên méo mó. Mọi sự kiêu hãnh của một đại tiểu thư Lý gia đã bị câu nói của Trịnh Quân Vũ chà đạp không thương tiếc.
"Anh ấy là của tôi! Vị trí Trịnh phu nhân chỉ có thể là của tôi!"
Đúng lúc đó, Lý Trấn Nam, cha của cô ta, một người đàn ông trung niên đầy uy quyền, bước vào. Ông ta nhìn cảnh tượng trong phòng, khẽ cau mày.
"Con định làm gì? Bay đến Hải Châu làm ầm lên à? Con không thấy mất mặt Lý gia sao?"
"Cha!" Lý Sương Tuyết quay lại, đôi mắt đỏ hoe. "Anh Quân Vũ công khai theo đuổi một con tiện nhân vô danh tiểu tốt! Anh ấy coi con và cả Lý gia chúng ta là cái gì chứ?"
"Con bình tĩnh lại đi," Lý Trấn Nam nói, giọng vẫn trầm ổn. "Trịnh Quân Vũ không phải là kẻ hành động lỗ mãng. Con bé Hoàng Kiều Anh kia chắc chắn không đơn giản. Cha đã cho người điều tra rồi."
"Con không cần biết cô ta là ai!" Lý Sương Tuyết gào lên. "Con chỉ biết, người có hôn ước với anh ấy là con! Con sẽ đến Hải Châu. Con phải cho con tiện nhân đó biết, ai mới là chủ nhân thực sự của Trịnh Quân Vũ!"
Cô ta nhìn cha mình với ánh mắt cương quyết. "Hội nghị chiêu thương ở Hải Châu tháng sau, đó chính là cơ hội tốt nhất. Con sẽ xuất hiện với tư cách là hôn thê của anh ấy, để xem cô ta còn mặt mũi nào mà ở bên cạnh anh ấy nữa không!"
Lý Trấn Nam nhìn con gái, trong mắt hiện lên một tia tính toán. Có lẽ, đây cũng là một cơ hội tốt để cho Trịnh gia thấy quyền lực của Lý gia. Ông ta khẽ gật đầu.
Cùng lúc đó, tại căn penthouse ở Hải Châu.
Hoàng Kiều Anh vừa xem xong đoạn phỏng vấn của Trịnh Quân Vũ. Cô đặt chiếc máy tính bảng xuống, một nụ cười ấm áp thật sự, không hề có chút toan tính nào, khẽ nở trên môi cô. Người đàn ông này, luôn dùng cách bá đạo nhưng cũng dịu dàng nhất để bảo vệ cô.
Đúng lúc đó, quản gia Trần Cẩn bước vào, vẻ mặt nghiêm túc.
"Tiểu thư, vừa có tin từ Đế Kinh."
"Sao vậy chú?"
"Tiểu thư của Lý gia, Lý Sương Tuyết, đã đặt vé máy bay đến Hải Châu vào tháng sau, đúng dịp diễn ra Hội nghị chiêu thương."
Nụ cười ấm áp trên môi Hoàng Kiều Anh tắt dần, thay vào đó là một ánh nhìn sắc bén và đầy hứng thú. Vị đế vương vừa có được một chút mềm lòng, giờ đã quay trở lại với bàn cờ của mình.
"Ồ? Tình địch đến tận cửa rồi sao?"
Cô đứng dậy, bước tới bên cửa sổ, nhìn xuống thành phố.
"Càng lúc càng thú vị. Chú Cẩn, chuẩn bị nghênh đón khách quý."
Comments
Post a Comment