Cô Vợ Giấu Mặt Của Tổng Tài - Chương 1: Giao Kèo Định Mệnh
Chương 1: Giao Kèo Định Mệnh
Tiếng nhạc dương cầm êm dịu của quán cà phê sang trọng không thể nào xoa dịu được cơn bão đang cuộn trào trong lòng Lâm Tiểu. Mười đầu ngón tay cô đan chặt vào nhau, đặt dưới gầm bàn, lạnh toát và run rẩy. Trên mặt bàn, ly Americano đã nguội ngắt từ bao giờ, hệt như tâm trạng cô lúc này.
Chín trăm triệu.
Con số đó như một tảng đá khổng lồ, đè chặt lên lồng ngực khiến cô không thể thở nổi. Nó là chi phí cho ca phẫu thuật não của mẹ cô, là hy vọng sống duy nhất của bà, và cũng là gông cùm đẩy cô vào tình thế ngày hôm nay. Cô đã chạy vạy khắp nơi, gõ cửa từng người quen, nhưng cánh cửa nào cũng lạnh lùng khép lại trước mắt. Cuối cùng, trong lúc tuyệt vọng nhất, cô đã tìm đến con đường duy nhất còn sót lại: một cuộc hôn nhân sắp đặt.
"Lâm tiểu thư?"
Một giọng nam trầm thấp, lạnh như băng bất ngờ vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Tiểu. Cô giật mình ngẩng đầu. Người đàn ông đã đến, không biết từ lúc nào, và đang đứng sừng sững trước mặt cô. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần tây sẫm màu, trông không có gì đặc biệt, nhưng khí chất toát ra từ anh lại khiến người khác phải nín thở. Bờ vai rộng, vóc dáng cao lớn và một gương mặt đẹp như tượng tạc. Sống mũi anh cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường kiêu ngạo, và đặc biệt là đôi mắt. Đôi mắt ấy sâu thẳm, đen láy, nhưng lại lạnh lẽo đến mức dường như có thể đóng băng mọi thứ nó lướt qua.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, trái tim Lâm Tiểu vẫn không khỏi hẫng đi một nhịp. Cô vội vàng đứng dậy, theo phép lịch sự đưa tay ra: "Chào anh, Lục Tranh Hàn. Tôi là Lâm Tiểu."
Lục Tranh Hàn chỉ liếc nhìn bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của cô, rồi lại dời ánh mắt lên gương mặt cô. Anh không hề có ý định bắt tay. Sự lạnh lùng và khinh thường không hề che giấu trong ánh mắt đó khiến nụ cười của Lâm Tiểu cứng đờ. Cô ngượng ngùng rụt tay lại, cảm giác như mình vừa làm một việc thừa thãi và ngu ngốc.
Anh ngồi xuống ghế đối diện, hai chân vắt chéo, tư thái ung dung nhưng đầy vẻ xa cách. "Không cần giới thiệu, tôi biết cô là ai," anh nói, giọng điệu không một chút cảm xúc. "Một người phụ nữ vì chín trăm triệu mà sẵn sàng bán đi cuộc hôn nhân của mình."
Từng lời anh nói ra như một mũi kim châm thẳng vào lòng tự trọng của Lâm Tiểu. Cô siết chặt hai bàn tay dưới gầm bàn. Đúng là cô cần tiền, nhưng cô không phải là kẻ hám vật chất như anh nghĩ. Động lực duy nhất của cô là cứu mẹ. "Lục tiên sinh, tôi nghĩ có lẽ có hiểu lầm..."
"Hiểu lầm?" Anh nhếch mép, một nụ cười nửa miệng đầy mỉa mai. "Cô Lâm, chúng ta đều là người trưởng thành, không cần phải diễn kịch. Cô cần tiền, tôi cần một người vợ để làm vừa lòng ông nội. Một cuộc trao đổi sòng phẳng."
Anh đẩy một tập tài liệu về phía cô. "Hợp đồng. Các điều khoản đều ở trong đó. Ký tên, và cô sẽ có tiền ngay lập tức."
Lâm Tiểu nhìn bản hợp đồng trước mặt, rồi lại nhìn người đàn ông đối diện. Sự thiện cảm ít ỏi ban đầu trong cô đã nhanh chóng tan thành mây khói, chỉ còn lại sự thất vọng và khó hiểu. Anh ta có định kiến sâu sắc với cô, tin rằng cô cũng chỉ như bao người phụ nữ khác, sẵn sàng làm mọi thứ vì tiền. Nhưng điều khiến cô bận tâm hơn cả là sự mâu thuẫn ở anh. Anh nói anh nghèo khó, nhưng khí chất vương giả này, chiếc đồng hồ tuy kiểu dáng đơn giản nhưng tinh xảo trên cổ tay anh, và cả mùi hương gỗ tuyết tùng thoang thoảng đầy nam tính kia nữa, tất cả đều không thuộc về một người bình thường.
Lục Tranh Hàn rút từ trong túi áo ra một cây bút máy. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Lâm Tiểu kịp nhìn thấy thân bút màu đen tuyền, bóng loáng, với chiếc kẹp bút bằng vàng và logo tinh xảo. Đó rõ ràng là một thương hiệu xa xỉ, một phiên bản giới hạn mà cô từng tình cờ thấy trên tạp chí tài chính. Nhưng ngay khi nhận ra ánh mắt của cô, anh đã nhanh chóng ký tên vào bản hợp đồng rồi cất cây bút đi, như thể sợ cô nhìn thấy.
Hành động đó càng làm dấy lên sự hoang mang trong lòng Lâm Tiểu.
Ký xong, Lục Tranh Hàn đứng dậy, chỉnh lại vạt áo sơ mi một cách phẳng phiu. Anh không nhìn cô thêm một lần nào nữa.
"Tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của cô trong vòng mười phút nữa. Những việc còn lại, trợ lý của tôi sẽ liên lạc."
Nói rồi, anh quay người rời đi. Bóng lưng anh thẳng tắp, lạnh lùng và dứt khoát, để lại cô một mình trong không gian tĩnh lặng của quán cà phê, cùng với bản hợp đồng hôn nhân vừa được ký kết và một mùi hương nam tính vẫn còn vương lại trong không khí.
Lâm Tiểu cúi đầu, nhìn vào chữ ký của anh trên giấy. Nét chữ mạnh mẽ, quyết đoán, hệt như con người anh. Cô cầm bản hợp đồng lên, cảm nhận được sức nặng của nó trong tay. Đây không chỉ là một tờ giấy, nó là bản giao kèo bán đi một năm tự do của cô, là hy vọng sống của mẹ, và cũng là một canh bạc với tương lai mà cô không biết trước kết quả.
Liệu quyết định này của cô, có thực sự đúng đắn?
Comments
Post a Comment