Cô Vợ Giấu Mặt Của Tổng Tài - Chương 2: Hợp Đồng Hôn Nhân Và Điều Kiện Bất Ngờ
Chương 2: Hợp Đồng Hôn Nhân Và Điều Kiện Bất Ngờ
Cuộc gặp thứ hai không diễn ra ở một quán cà phê sang trọng, mà là trước một khu chung cư cũ kỹ ở ngoại ô thành phố. Lớp sơn vàng trên tường đã bong tróc, để lộ ra những mảng xi măng xám xịt. Lâm Tiểu đứng dưới tán cây, nhìn người đàn ông đang dựa lưng vào chiếc xe hơi màu đen trông có vẻ bình thường nhưng cô biết chắc là không hề rẻ tiền. Anh vẫn vậy, áo sơ mi trắng, quần tây đen, toát lên một vẻ xa cách và lạnh lùng cố hữu.
Lục Tranh Hàn thấy cô đến, liền dập tắt điếu thuốc trong tay. Anh không mời cô vào trong, mà bắt đầu màn kịch của mình ngay tại vỉa hè đầy lá khô.
"Tôi nghĩ trước khi chúng ta chính thức đăng ký kết hôn, có một vài điều cô cần phải biết rõ," anh nói, giọng đều đều không cảm xúc, ánh mắt sắc bén quét qua gương mặt cô, như muốn tìm kiếm một vết nứt nào đó trong sự bình tĩnh của cô.
"Tôi không có nhà, căn hộ tôi đang ở là đi thuê. Tôi cũng không có xe, chiếc này là mượn của bạn. Công việc không ổn định, nói trắng ra là đang thất nghiệp." Anh dừng lại một chút, quan sát phản ứng của cô. Thấy Lâm Tiểu vẫn im lặng lắng nghe, anh tiếp tục tung ra đòn quyết định. "Quan trọng hơn, tôi đang nợ một khoản tiền không nhỏ. Ngoài ra, tôi còn phải phụng dưỡng ông nội. Nếu cô lấy tôi, cuộc sống sẽ không dễ dàng. Cô chắc chắn mình vẫn muốn tiếp tục chứ?"
Anh đã vẽ ra một viễn cảnh tăm tối và bế tắc nhất có thể. Anh tin chắc rằng không một người phụ nữ nào, đặc biệt là một người "bán mình vì tiền" như cô, lại có thể chấp nhận một tương lai như vậy. Anh đang chờ đợi, chờ đợi sự hoảng sợ, sự hối hận, và lời đề nghị hủy bỏ hôn ước từ cô. Đó sẽ là bằng chứng cho thấy anh đã đúng, rằng cô cũng chỉ là một kẻ nông cạn.
Nhưng, Lâm Tiểu đã không làm thế.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt trong veo không một chút gợn sóng. "Vậy à?" cô đáp lại nhẹ nhàng, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, cô lục lọi trong chiếc túi xách của mình.
Thứ cô lấy ra không phải là một chiếc điện thoại để gọi cho ai đó khóc lóc, cũng không phải khăn giấy để lau đi những giọt nước mắt sắp tuôn rơi. Đó là một vài tờ giấy A4 được gấp tư, có phần hơi nhàu nhĩ.
Cô từ tốn mở nó ra, vuốt phẳng phiu rồi đưa về phía Lục Tranh Hàn. "Đây là bản hợp đồng hôn nhân do tôi soạn thảo. Tôi nghĩ chúng ta nên ký vào bản này."
Lục Tranh Hàn sững sờ. Anh cúi đầu nhìn vào mấy tờ giấy rẻ tiền trong tay cô. Nét chữ viết tay rất nắn nót, sạch sẽ. Anh ngước lên nhìn cô, ánh mắt từ lạnh lùng chuyển sang kinh ngạc tột độ.
"Cô... có ý gì?"
"Ý của tôi rất rõ ràng," Lâm Tiểu bình thản giải thích. "Khoản tiền 900 triệu kia, tôi sẽ không nhận không. Cứ coi như tôi vay của anh. Còn khoản nợ mà anh nói, chúng ta đã là vợ chồng, tôi sẽ cùng anh gánh vác và trả nợ. Đó sẽ là tiền lãi cho khoản vay 900 triệu của tôi."
Cô chỉ vào các điều khoản trên tờ giấy. "Trong bản hợp đồng này có ghi rõ: trong vòng một năm hôn nhân, mọi chi phí sinh hoạt trong gia đình sẽ được chia đôi. Chúng ta tôn trọng không gian riêng tư của nhau, không can thiệp vào công việc và các mối quan hệ cá nhân. Sau một năm, nếu không có gì thay đổi, chúng ta sẽ ly hôn trong hòa bình. Như vậy, có được không?"
Lục Tranh Hàn hoàn toàn chết lặng.
Anh đã hình dung ra hàng trăm kịch bản, nhưng không có kịch bản nào giống như thế này. Cô gái trước mặt anh, không những không sợ hãi trước viễn cảnh nghèo khó nợ nần, mà còn bình tĩnh đưa ra một kế hoạch đối phó, một bản hợp đồng chi tiết và sòng phẳng. Cô không chỉ chấp nhận, mà còn chủ động muốn gánh vác khó khăn cùng anh.
Sự kiên định, thực tế và có phần bao dung của cô hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh. Anh nhìn sâu vào mắt cô, cố gắng tìm kiếm một chút giả tạo, một chút toan tính, nhưng không hề có. Chỉ có sự chân thành và một tinh thần bất khuất không thể xem thường.
Sự ngạc nhiên trong lòng Lục Tranh Hàn nhanh chóng chuyển thành một cảm giác mới lạ: sự thích thú. Cô gái này không phải là một con thỏ non sợ sệt, mà là một con nhím nhỏ, xù lên những chiếc gai nguyên tắc của riêng mình. Trò chơi "thử lòng" của anh bỗng nhiên trở nên thú vị hơn rất nhiều. Anh muốn xem, cô có thể kiên trì được đến đâu.
Một nụ cười gần như không thể nhận ra khẽ lướt qua trên đôi môi mỏng của Lục Tranh Hàn. Anh không nói gì, cầm lấy tờ hợp đồng nhàu nhĩ từ tay cô. Thay vì dùng cây bút máy hàng hiệu của mình, anh rút một cây bút bi bình thường từ túi áo, mở nắp rồi dứt khoát ký tên mình vào bên cạnh chữ ký của cô.
Anh ký vào bản hợp đồng của cô, trong sự ngỡ ngàng của chính mình và trong sự kiên định của người phụ nữ mà anh vừa mới quyết định sẽ chấp nhận "cuộc chơi" đầy thách thức này.
Comments
Post a Comment