Chương 23: Canh bạc cuối cùng

 Chương 23: Canh bạc cuối cùng

Thời gian trôi đi không chờ đợi một ai. Cuộc thi “Tinh hoa Việt” đã gửi email thông báo về lịch công bố kết quả vòng sơ loại. Chỉ còn hai ngày nữa. Trong hai ngày đó, Diệp phải hoàn thành nốt tác phẩm cuối cùng và cũng là tác phẩm tâm huyết nhất trong bộ sưu tập của mình.

Cô đặt tên nó là “Lửa trong tro tàn”.

Đó là một bức tranh lụa lớn hơn những tác phẩm khác, được ghép lại từ hàng chục mảnh lụa với đủ loại sắc độ xám, đen, nâu – những màu của tro tàn, của đất lạnh. Những đường khâu chỉ bạc vẫn hiện lên như những vết nứt đau thương. Nhưng ở chính giữa bức tranh, Diệp đã dùng gần như toàn bộ số màu đỏ son cuối cùng của mình.

Cô không vẽ, không điểm. Cô dùng một kỹ thuật phức tạp hơn, kết hợp giữa nhuộm loang và thêu. Cô tạo ra hình ảnh một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội. Ngọn lửa đó không có hình thù rõ ràng, nó là một khối màu đỏ rực, có chiều sâu, có những tia lửa như đang vươn ra, liếm vào vùng tro tàn xung quanh. Nhìn vào nó, người ta có thể cảm nhận được một sức nóng, một năng lượng sống mãnh liệt đang chiến thắng cái chết và sự lụi tàn.

Đó là tác phẩm khó nhất, tốn nhiều công sức nhất. Diệp đã làm việc ngày đêm không nghỉ. Đôi mắt cô trũng sâu, các đầu ngón tay sưng lên, phồng rộp và chi chít vết kim đâm. Nhưng cô không cảm thấy mệt. Ngọn lửa sáng tạo bên trong còn nóng bỏng hơn cả sự mệt mỏi của thể xác.

Cuối cùng, tác phẩm cũng hoàn thành. Diệp và Minh cùng nhau treo nó lên chính giữa bức tường xưởng. Nó nằm bên cạnh “Dư âm mùa đông”, “Mầm đất” và những tác phẩm nhỏ khác, tạo thành một bộ sưu tập hoàn chỉnh. Một bộ sưu tập được sinh ra từ tro tàn theo đúng nghĩa đen.

Đúng lúc đó, một tiếng “Ting” vang lên từ chiếc máy tính.

Email từ Ban Tổ Chức cuộc thi “Tinh hoa Việt” đã đến.

Cả Diệp và Minh đều nín thở. Trái tim Diệp đập mạnh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng nó trong lồng ngực. Đây là canh bạc cuối cùng của cô. Nếu cánh cửa này đóng lại, cô thật sự không biết mình sẽ phải đi về đâu.

Run rẩy, cô di chuyển con trỏ chuột và nhấp vào email. Bức thư rất ngắn gọn, với tiêu đề in đậm: “Thông báo kết quả Vòng Sơ loại Cuộc thi Tinh hoa Việt 2025.”

Cô đọc lướt qua những dòng chữ giới thiệu. Rồi mắt cô dừng lại ở một đoạn văn.

“Kính gửi thí sinh Nguyễn Thị Diệp, Ban Tổ Chức xin trân trọng chúc mừng! Sau quá trình đánh giá kỹ lưỡng, hồ sơ dự thi mang tên ‘Lụa Tái Sinh’ của bạn đã xuất sắc vượt qua Vòng Sơ loại. Ý tưởng độc đáo, câu chuyện truyền cảm hứng và kỹ thuật thể hiện đầy sáng tạo của bạn đã gây ấn tượng mạnh mẽ với hội đồng giám khảo…”

Diệp đọc đi đọc lại dòng chữ đó ba lần. Cô không tin vào mắt mình.

Cô đã qua rồi.

Cô thật sự đã qua rồi.

Cô không reo lên vui mừng. Cô chỉ từ từ ngồi xuống ghế, hai tay ôm lấy mặt, và những giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu lăn dài trên má. Nhưng lần này, đó không phải là nước mắt của nỗi đau hay sự tuyệt vọng. Đó là nước mắt của sự nhẹ nhõm, của niềm hạnh phúc vỡ òa sau bao nhiêu ngày dồn nén.

Minh nhảy cẫng lên, reo hò ầm ĩ. Cậu chạy đến ôm chầm lấy chị gái. “Chị làm được rồi! Em biết mà! Chị của em là giỏi nhất!”

Diệp ôm lấy em trai, vùi mặt vào bờ vai gầy của cậu mà khóc. Ngọn lửa đầu tiên cô thắp lên đã không bị dập tắt. Nó đã được nhìn thấy. Canh bạc cuối cùng của cô đã thắng được vòng đầu tiên. Con đường phía trước vẫn còn dài và chông gai, nơi có cả Sơn và Quân đang chờ đợi. Nhưng bây giờ, cô đã có trong tay một tấm vé, một vũ khí. Đó là tài năng và câu chuyện của chính mình.

Đọc chươngtiếp theo.

👉 Nghe giọng đọc cảm xúc tại:  

Comments

Popular posts from this blog

Lửa Thử Lụa – Chương 01: Xưởng lụa "Vân Diệp"

Mục lục truyện – Lửa Thử Lụa – Truyện ngôn tình hiện đại cảm động (48 chương)

Mục lục truyện - Bàn Cờ Đế Vương - Truyện Ngôn Tình Ngắn