Chương 24: Canh bạc trong đêm

 Chương 24: Canh bạc trong đêm

Thời gian như một dòng sông chảy xiết, cuốn trôi đi những giờ cuối cùng trong tối hậu thư 72 giờ của Quân. Đêm cuối cùng đã buông xuống. Diệp đứng trước bộ sưu tập “Tái Sinh” của mình, thành quả của những ngày đêm lao động cật lực, của mồ hôi, nước mắt và cả máu từ những đầu ngón tay bị kim đâm. Những tác phẩm im lặng treo trên vách xưởng, mỗi một mảnh lụa, mỗi một vệt màu đều kể một câu chuyện. Chúng đẹp, một vẻ đẹp gai góc và đầy sức sống. Nhưng chúng vẫn chỉ là những vật vô tri nếu không có một sân khấu để tỏa sáng.

Quyết định đã được đưa ra. Cô sẽ không gọi cho Quân. Cô sẽ đặt cược tất cả vào cuộc thi “Tinh hoa Việt”. Đó là một canh bạc, và đêm nay, cô sẽ đặt cược con chip cuối cùng của mình.

Chiếc máy tính xách tay cũ kỹ được đặt trang trọng trên chiếc bàn gỗ. Bên cạnh, Minh đã chuẩn bị sẵn một ngọn đèn bàn để tăng thêm ánh sáng. Hai chị em bắt đầu cuộc chạy đua với thời gian.

Công đoạn đầu tiên và cũng là khó khăn nhất chính là chụp ảnh sản phẩm. Với chiếc điện thoại đã cũ và ánh sáng yếu ớt trong xưởng, để lột tả được cái hồn của lụa là một điều gần như không thể. Nhưng Diệp không còn lựa chọn nào khác. Cô cẩn thận gỡ từng tác phẩm xuống. Minh căng một tấm vải trắng lớn mà cậu tìm được làm phông nền. Diệp tỉ mỉ chỉnh từng góc độ, cố gắng bắt được khoảnh khắc mà ánh sáng phản chiếu đẹp nhất trên những đường chỉ bạc, làm nổi bật được chiều sâu của những vệt màu nhuộm thủ công.

“Chị ơi, nghiêng qua trái một chút,” Minh thì thầm, nín thở điều chỉnh ánh đèn. “Đúng rồi, đúng rồi! Chỗ đó màu đỏ lên đẹp lắm!”

Hai chị em phối hợp nhịp nhàng. Cậu em trai gầy gò với trái tim không lành lặn giờ đây lại là một trợ lý hình ảnh tận tụy, một người đồng đội đáng tin cậy. Họ chụp hàng trăm tấm ảnh, để rồi cẩn thận chọn ra vài tấm ưng ý nhất cho mỗi tác phẩm. Những tấm ảnh không hoàn hảo về mặt kỹ thuật, thiếu đi sự sắc nét của máy ảnh chuyên nghiệp, nhưng chúng lại có một thứ mà không kỹ xảo nào tạo ra được: sự chân thật.

Tiếp theo là phần điền hồ sơ trực tuyến. Khi đến mục “Mô tả ý tưởng và Câu chuyện sản phẩm”, Diệp hít một hơi thật sâu. Đây không chỉ là một bài viết. Đây là cơ hội để cô kể câu chuyện của mình, để giành lại quyền được định nghĩa chính mình và di sản của gia đình.

Cô không dùng những lời lẽ hoa mỹ, sáo rỗng. Cô viết bằng tất cả sự chân thành của trái tim.

“Tên bộ sưu tập: LỤA TÁI SINH”

“Câu chuyện sản phẩm: ‘Vân Diệp’ là di sản mà bốn thế hệ gia đình tôi đã dùng cả sinh mệnh để gìn giữ. Nhưng di sản đó vừa bị đánh cắp, và gia đình tôi cũng sụp đổ chỉ sau một đêm. Từ trong đống tro tàn của sự lừa dối và phản bội, tôi không còn gì cả. Không vốn liếng, không nguyên liệu, chỉ còn lại những mảnh lụa vụn, những thỏi màu cuối cùng và một niềm tin rằng linh hồn của nghề lụa không nằm trong những công thức bị đánh cắp, mà nằm trong đôi tay và trái tim của người nghệ sĩ.”

“‘Lụa Tái Sinh’ được tạo nên từ chính những mảnh vỡ đó. Kỹ thuật ‘vá lụa’ không phải để che giấu sự chắp vá, mà để tôn vinh nó, biến những vết rạn nứt trở thành một phần của vẻ đẹp, như một lời nhắc nhở về những gì đã qua. Màu sắc được chiết xuất từ những loại cây cỏ, bùn đất bình dị nhất, bởi những tinh hoa quý giá nhất đã không còn. Bộ sưu tập này không chỉ là những sản phẩm thủ công. Nó là câu chuyện về sự sống lại từ đống tro tàn, là minh chứng rằng vẻ đẹp đích thực có thể được tìm thấy ngay cả trong những thứ không hoàn hảo nhất. Nó là ngọn lửa của tôi, được thắp lên từ tro bụi.”

Cô viết, nước mắt nhòe đi trên bàn phím. Cô đang viết ra hết nỗi đau, sự phẫn nộ, và cả niềm hy vọng mong manh của mình.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, đồng hồ trên màn hình máy tính đã chỉ 23 giờ 45 phút. Chỉ còn 15 phút. Diệp bắt đầu tải những tấm ảnh lên. Mạng internet ở làng chập chờn, vòng tròn tải trang cứ quay đều, quay đều một cách chậm chạp, như đang thử thách sự kiên nhẫn của hai chị em. Tim Diệp như treo trên sợi tóc.

23 giờ 55 phút. Mọi tập tin cuối cùng cũng được tải lên.

Diệp di chuyển con trỏ chuột đến nút “GỬI BÀI DỰ THI”. Bàn tay cô khẽ run. Đây rồi. Khoảnh khắc của canh bạc cuối cùng. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi dứt khoát nhấn chuột.

Trang web đứng yên trong vài giây dài như cả thế kỷ. Rồi một dòng chữ màu xanh lá hiện ra: “Gửi bài dự thi thành công! Cảm ơn bạn đã tham gia cuộc thi Tinh hoa Việt 2025.”

Diệp và Minh cùng thở phào một tiếng, cả hai đều mềm nhũn người ra. Mọi sức lực như bị rút cạn.

Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ. Đã quá nửa đêm. Tối hậu thư của Quân đã chính thức hết hạn. Cô đã không gọi. Cô đã chọn con đường của riêng mình, một con đường gập ghềnh và vô định. Cô đã ném đi tiếng nói, niềm hy vọng của mình vào một cuộc thi mà cô không hề quen biết ai, nơi kẻ thù của cô lại đang ngồi ở vị trí cao nhất. Canh bạc đã được đặt xuống. Giờ đây, tất cả những gì cô có thể làm là chờ đợi.

Đọc chươngtiếp theo.

👉 Nghe giọng đọc cảm xúc tại:  

Comments

Popular posts from this blog

Lửa Thử Lụa – Chương 01: Xưởng lụa "Vân Diệp"

Mục lục truyện – Lửa Thử Lụa – Truyện ngôn tình hiện đại cảm động (48 chương)

Mục lục truyện - Bàn Cờ Đế Vương - Truyện Ngôn Tình Ngắn