Chương 27: Vỏ bọc hào nhoáng và những vết nứt

 Chương 27: Vỏ bọc hào nhoáng và những vết nứt

Thành công của S-Vina đến nhanh chóng và rực rỡ. Các đơn đặt hàng từ những cửa hàng thời trang cao cấp, những khu nghỉ dưỡng sang trọng liên tục được gửi đến. Sơn bận rộn với các cuộc họp, các sự kiện ra mắt sản phẩm, các buổi phỏng vấn. Anh ta thuê thêm nhân sự, mở rộng quy mô sản xuất bằng cách hợp tác với một vài xưởng dệt công nghiệp ở ngoại thành, nơi anh ta cung cấp “công thức” và yêu cầu họ làm theo một cách máy móc.

Tuy nhiên, đằng sau vẻ hào nhoáng đó, những vết nứt đầu tiên bắt đầu xuất hiện.

Sơn có được cuốn sổ ghi chép của ông cố Diệp, có được những thước phim ghi lại tỉ mỉ từng công đoạn nhuộm màu, dệt lụa. Anh ta có thể sao chép lại màu đỏ son, màu chàm lam, nhưng những sản phẩm làm ra hàng loạt ở các xưởng công nghiệp, dù cố gắng đến mấy, vẫn thiếu đi cái “hồn” mà Diệp đã thổi vào từng thớ lụa. Màu sắc có thể giống, nhưng độ chuyển màu tinh tế, cái chiều sâu của những gam màu nhuộm thủ công từ thảo mộc lại không thể nào bắt chước được hoàn toàn.

Một vài khách hàng khó tính, những người thực sự am hiểu về lụa thủ công, đã bắt đầu có những phản hồi về sự “thiếu nhất quán” trong chất lượng sản phẩm của S-Vina. Những lời phàn nàn đó không lớn, chỉ là những gợn sóng nhỏ, nhưng cũng đủ khiến Sơn cảm thấy khó chịu.

Anh ta trút giận lên đội ngũ sản xuất. “Tại sao màu sắc lại không đều? Tại sao hoa văn lại có vẻ thô cứng hơn so với mẫu ban đầu?”

Những người thợ ở các xưởng gia công chỉ biết cúi đầu. Họ làm đúng theo công thức, đúng theo quy trình được ghi lại. Nhưng họ không phải là Diệp. Họ không có được sự cảm nhận tinh tế, sự kết nối bản năng với từng sợi tơ, từng loại màu nhuộm mà Diệp đã được thừa hưởng và tôi luyện qua bao thế hệ.

Cuộc thi “Tinh hoa Việt” cũng mang đến một áp lực không nhỏ. Chủ đề “Tái Sinh Di Sản” đòi hỏi các thí sinh không chỉ trình bày những sản phẩm đẹp, mà còn phải thể hiện được sự sáng tạo, một cái nhìn mới mẻ dựa trên nền tảng truyền thống. Sơn có trong tay “di sản” ăn cắp, nhưng việc “tái sinh” nó lại là một bài toán khó. Anh ta có thể sao chép, nhưng anh ta không thể thực sự sáng tạo từ một thứ không phải của mình.

Trong những cuộc họp với đội ngũ thiết kế của S-Vina – những người trẻ được đào tạo bài bản từ các trường lớp thời trang danh tiếng – Sơn cố gắng thúc ép họ tạo ra những mẫu mã “đột phá”. Nhưng những ý tưởng họ đưa ra, dù hiện đại và bắt mắt, lại có vẻ xa rời cái “linh hồn Việt” mà anh ta vẫn luôn rao giảng. Chúng chỉ là những biến tấu bề mặt, thiếu đi chiều sâu văn hóa.

Đôi lúc, giữa những căng thẳng đó, hình ảnh của Diệp lại thoáng hiện về trong tâm trí Sơn. Anh ta nhớ lại sự say sưa của cô khi nói về từng loại màu, từng kỹ thuật dệt, cái cách cô chạm vào những tấm lụa như chạm vào một sinh mệnh. Một thoáng gợn nhẹ trong lòng, nhưng Sơn nhanh chóng xua nó đi. “Một con bé nhà quê ngây thơ,” anh ta tự nhủ. “Giờ này chắc đang gặm nhấm thất bại ở một xó xỉnh nào đó rồi. Nó không bao giờ có thể là đối thủ của mình.”

Anh ta càng phải cẩn trọng hơn trong việc xây dựng và bảo vệ câu chuyện về “nguồn gốc bí mật” của S-Vina. Mọi thông tin về các xưởng gia công đều được giữ kín tuyệt đối. Bất kỳ câu hỏi nào xoáy sâu vào quy trình sản xuất đều bị đội ngũ PR của S-Vina khéo léo lái sang những giá trị trừu tượng về “bảo tồn văn hóa” hay “trách nhiệm xã hội”.

Lê Hoàng Sơn, trong bộ vest lịch lãm, đứng trước gương, chỉnh lại chiếc cà vạt lụa màu đỏ son của S-Vina. Anh ta mỉm cười với hình ảnh của chính mình trong gương – một doanh nhân trẻ thành đạt, một nhà kiến tạo, người đang nắm giữ “linh hồn của Việt Nam”. Nhưng đâu đó trong ánh mắt, có một sự trống rỗng, một nỗi bất an mơ hồ mà ngay cả chính anh ta cũng không muốn thừa nhận. Vỏ bọc càng hào nhoáng, thì nỗi sợ về những vết nứt bên trong lại càng lớn.

Sắp tới là vòng bán kết của “Tinh hoa Việt”. Sơn đã chuẩn bị một bộ sưu tập mà anh ta tin rằng sẽ làm kinh ngạc ban giám khảo. Anh ta liếc nhìn qua danh sách các thí sinh đã vượt qua vòng sơ loại được ban tổ chức gửi tới. Có vài cái tên quen thuộc trong giới thiết kế trẻ. Và rồi, anh ta nhìn thấy một cái tên hoàn toàn xa lạ: “Nguyễn Thị Diệp – Bộ sưu tập Lụa Tái Sinh”. Một cái nhếch môi khinh thị. Chắc lại một kẻ tay ngang nào đó thử vận may. Anh ta không hề biết rằng, đó chính là “nghệ nhân bí mật” mà anh ta đã cố công che giấu, và “Lụa Tái Sinh” chính là tiếng nói phản kháng từ đống tro tàn mà anh ta đã tạo ra. Hai thế giới song song, một thật một giả, sắp sửa giao nhau tại chính sân khấu mà anh ta đang muốn dùng để khẳng định vị thế của mình.

Đọc chương tiếp theo.

👉 Nghe giọng đọc cảm xúc tại:  

Comments

Popular posts from this blog

Lửa Thử Lụa – Chương 01: Xưởng lụa "Vân Diệp"

Mục lục truyện – Lửa Thử Lụa – Truyện ngôn tình hiện đại cảm động (48 chương)

Mục lục truyện - Bàn Cờ Đế Vương - Truyện Ngôn Tình Ngắn