Chương 28: Sân khấu của khát vọng

 Chương 28: Sân khấu của khát vọng

Vòng bán kết cuộc thi “Tinh hoa Việt” được tổ chức tại một trung tâm hội nghị sang trọng bậc nhất Sài Gòn. Không khí nơi đây khác xa một trời một vực so với sự tĩnh lặng, đôi khi đến não nề của làng Xá Vân. Ánh đèn pha lê rực rỡ, thảm đỏ trải dài, những tà áo dài thướt tha, những bộ vest lịch lãm và tiếng nói cười rộn rã của giới mộ điệu thời trang, truyền thông và các doanh nhân có tên tuổi. Tất cả tạo nên một sân khấu lộng lẫy, nơi những giấc mơ sắp được định đoạt.

Diệp cùng Minh đến nơi từ rất sớm. Hai chị em như hai con sẻ nhỏ lạc vào một rừng công. Diệp mặc chiếc áo dài lụa màu xanh chàm sẫm, một trong số ít những bộ trang phục lành lặn còn lại của mẹ cô, được cô sửa lại đôi chút cho vừa vặn. Mái tóc đen dài được búi gọn gàng. Cô không trang điểm, gương mặt mộc lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng đôi mắt lại sáng lên một nghị lực phi thường. Bên cạnh, Minh cũng mặc bộ đồng phục học sinh đã được giặt ủi phẳng phiu, tay xách chiếc túi vải lớn, bên trong là những tác phẩm “Lụa Tái Sinh” được gói ghém cẩn thận.

Hậu trường vòng bán kết là một không gian rộng lớn, náo nhiệt và có phần hỗn loạn. Các thí sinh khác, mỗi người một vẻ. Có những nhà thiết kế trẻ vừa du học về, mang theo những bản phác thảo cầu kỳ và đội ngũ trợ lý hùng hậu. Có những nghệ nhân từ các làng nghề khác, gương mặt còn chút bỡ ngỡ nhưng ánh mắt đầy tự hào khi trưng bày sản phẩm của mình. Và nổi bật giữa đám đông là Lê Hoàng Sơn. Anh ta vận một bộ vest hàng hiệu, tóc vuốt láng, đang tự tin trả lời phỏng vấn của một kênh truyền hình. Xung quanh anh ta là các sản phẩm lụa S-Vina được trưng bày trên những kệ gỗ bóng loáng, đẹp một cách hoàn hảo, thu hút mọi ánh nhìn. Sơn liếc qua Diệp, một cái nhìn thoáng qua, không một chút nhận diện, như thể cô là một hạt bụi vô hình.

Thể thức của vòng bán kết không phải là một buổi trình diễn thời trang đầy đủ. Mỗi thí sinh được cấp một không gian nhỏ để trưng bày các tác phẩm tâm huyết nhất của mình và có mười lăm phút để trình bày ý tưởng, kỹ thuật và câu chuyện đằng sau bộ sưu tập trước Hội đồng Giám khảo và một lượng khách mời hạn chế.

Gian trưng bày của Diệp đơn sơ đến mức gần như lạc lõng. Cô không có những ma-nơ-canh lộng lẫy, không có những phụ kiện trang trí cầu kỳ. Cô chỉ trải một tấm vải mộc màu kem lên chiếc bàn được ban tổ chức cung cấp, rồi cẩn trọng đặt lên đó năm tác phẩm của bộ sưu tập “Lụa Tái Sinh”. Trung tâm là bức tranh lụa “Lửa trong tro tàn”, bên cạnh là “Dư âm mùa đông”, “Mầm đất” và hai chiếc khăn lụa nhỏ được tạo tác theo cùng một triết lý. Chúng không lộng lẫy theo kiểu thông thường, nhưng lại toát ra một sức hút kỳ lạ từ sự chân thật và câu chuyện ẩn chứa bên trong.

Khi tên “Nguyễn Thị Diệp – Bộ sưu tập Lụa Tái Sinh” được xướng lên, tim cô đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Minh nắm chặt tay chị, khẽ thì thầm: “Cố lên chị!”

Diệp hít một hơi thật sâu, bước lên phía trước. Ánh đèn sân khấu nhỏ chiếu thẳng vào cô, khiến cô hơi nheo mắt. Trước mặt là Hội đồng Giám khảo gồm năm người. Quân ngồi ở vị trí trung tâm, gương mặt lạnh lùng, không biểu lộ cảm xúc. Bên cạnh anh là những tên tuổi lớn trong ngành thời trang, những nhà phê bình nghệ thuật và đại diện của các tạp chí danh tiếng.

Giọng Diệp run run khi cô bắt đầu: “Kính thưa Ban Giám khảo, kính thưa quý vị. Tôi là Nguyễn Thị Diệp, đến từ làng lụa Xá Vân. Bộ sưu tập của tôi mang tên ‘Lụa Tái Sinh’.”

Cô không có một bài thuyết trình được chuẩn bị kỹ lưỡng với những thuật ngữ chuyên ngành. Cô kể câu chuyện của mình. Cô kể về xưởng lụa Vân Diệp đã từng một thời vàng son, về những bí quyết nhuộm lụa từ thảo mộc được cha ông truyền lại. Rồi giọng cô chùng xuống khi nói về sự sụp đổ, về cú lừa đã cướp đi tất cả. Cô không nhắc đến tên Sơn, nhưng nỗi đau trong giọng nói của cô đủ để người nghe cảm nhận được sự cay đắng.

“Khi tất cả đã mất, tôi chỉ còn lại những mảnh lụa vụn, những thỏi màu cuối cùng, và một niềm tin rằng linh hồn của nghề không nằm ở những thứ có thể bị đánh cắp,” Diệp nói, giọng đã vững vàng hơn. “Bộ sưu tập ‘Lụa Tái Sinh’ ra đời từ chính những mảnh vỡ đó. Tôi dùng kỹ thuật ‘vá lụa’, không phải để che đi sự chắp vá, mà để tôn vinh nó, biến những vết nứt thành một phần của vẻ đẹp. Tôi dùng những màu nhuộm cuối cùng từ tự nhiên, từ những thứ tưởng chừng như bỏ đi, để tạo nên những điểm nhấn.”

Cô cầm lấy bức tranh “Lửa trong tro tàn”. “Đây là tác phẩm chủ đạo. Trên nền tro tàn của sự tuyệt vọng, một ngọn lửa vẫn đang cố gắng bùng cháy. Đó là ngọn lửa của hy vọng, của ý chí không đầu hàng, và của niềm tin vào sự tái sinh.”

Cô nói say sưa, niềm đam mê ánh lên trong đôi mắt. Cô không còn cảm thấy run sợ. Cô đang nói về đứa con tinh thần của mình, về một phần máu thịt của mình. Phía dưới, các vị giám khảo im lặng lắng nghe. Vài người khẽ gật đầu, vài người chau mày suy tư. Sơn, ngồi ở hàng ghế khách mời dành cho các ứng viên tiềm năng khác, khẽ nhếch môi cười khẩy. Anh ta cho rằng đó là một câu chuyện bi lụy và những sản phẩm nghiệp dư.

Đọc chương tiếp theo.

👉 Nghe giọng đọc cảm xúc tại:  

Comments

Popular posts from this blog

Lửa Thử Lụa – Chương 01: Xưởng lụa "Vân Diệp"

Mục lục truyện – Lửa Thử Lụa – Truyện ngôn tình hiện đại cảm động (48 chương)

Mục lục truyện - Bàn Cờ Đế Vương - Truyện Ngôn Tình Ngắn