Chương 29: Tia nhìn xuyên thấu tâm can
Chương 29: Tia nhìn xuyên thấu tâm can
Sau phần trình bày, các giám khảo bắt đầu đi một vòng để xem xét kỹ hơn tác phẩm của từng thí sinh. Khi họ dừng lại trước gian hàng của Diệp, không khí có phần chùng xuống. Các tác phẩm của cô quá khác biệt so với những thiết kế hào nhoáng, thời thượng của những thí sinh khác. Chúng mộc mạc, gai góc, và mang một vẻ đẹp trầm buồn.
Một vị giám khảo nữ, một nhà thiết kế áo dài nổi tiếng, cầm chiếc khăn “Dư âm mùa đông” lên, ngắm nghía rất lâu. “Kỹ thuật khâu tay của cô rất tinh xảo,” bà nhận xét. “Và ý tưởng dùng chỉ bạc để tạo hình chiếc lá trên nền lụa nhuộm vỏ bàng rất thú vị. Nó có một cái gì đó rất thơ.”
Một nhà phê bình nghệ thuật thì lại có vẻ hoài nghi hơn. “Câu chuyện của cô rất cảm động, thưa cô Diệp. Nhưng liệu những sản phẩm này có tính ứng dụng và thương mại cao không? Chúng giống tác phẩm nghệ thuật sắp đặt hơn là những sản phẩm có thể bán ra thị trường.”
Diệp lắng nghe tất cả, cố gắng giữ bình tĩnh.
Đến lượt Quân. Anh ta vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không một chút biểu cảm. Anh ta đi một vòng quanh bàn trưng bày, đôi mắt sắc như dao lướt qua từng tác phẩm. Khi anh ta dừng lại trước bức “Lửa trong tro tàn”, ánh mắt anh ta khựng lại. Anh ta nhìn rất lâu vào vệt màu đỏ son rực rỡ đang bùng cháy trên nền lụa xám. Một màu đỏ quen thuộc. Một sắc độ mà anh ta đã từng nhìn thấy, không phải trên một sản phẩm hoàn chỉnh, mà là trong một cuốn sổ tay cũ kỹ, và trong lời giải thích say sưa của một cô gái quê mùa.
Anh ta ngẩng lên, nhìn thẳng vào Diệp. Một cái nhìn xuyên thấu, khiến cô bất giác rùng mình. Lần này, trong ánh mắt đó không còn sự dửng dưng của một người xa lạ. Anh ta đã nhận ra cô. Nguyễn Thị Diệp. Cô gái đã gào vào mặt anh, từ chối lời đề nghị của anh ở làng Xá Vân.
“Cô Nguyễn Thị Diệp,” Quân cất tiếng, giọng trầm và đều, không rõ khen chê. “Cô nói đây là ‘Lụa Tái Sinh’. Vậy nó được ‘tái’ từ đâu, và ‘sinh’ như thế nào cụ thể hơn trong từng tác phẩm này?”
Câu hỏi không chỉ về ý tưởng, mà còn xoáy sâu vào kỹ thuật. Diệp hít một hơi, cố gắng trấn tĩnh. “Thưa ông, nó được ‘tái’ từ chính những mảnh lụa vụn mà tôi tưởng đã bỏ đi. Ví dụ như tác phẩm này,” cô chỉ vào bức “Mầm đất”, “nền lụa được vá từ ba mảnh lụa khác nhau, mỗi mảnh có một sắc độ nâu tự nhiên riêng. Sau đó, tôi dùng chính đất sét ở bờ sông quê tôi, pha loãng, để tạo nên những vệt màu loang lổ, tượng trưng cho đất mẹ. Hình ảnh mầm cây được thêu bằng loại chỉ tơ thô nhất, thể hiện sức sống mãnh liệt vươn lên từ cằn cỗi.”
Quân gật đầu nhẹ, rồi lại chỉ vào bức “Lửa trong tro tàn”. “Màu đỏ này. Theo tôi biết, để có được sắc độ đỏ son như thế này từ thảo mộc là cực kỳ khó, đòi hỏi kỹ thuật và nguyên liệu đặc biệt. Cô có thể chia sẻ thêm về cách cô tạo ra nó, nhất là khi cô nói mình chỉ còn lại ‘những thỏi màu cuối cùng’?”
Câu hỏi này như một mũi dao thử. Anh ta đang kiểm tra cô. Diệp hiểu điều đó. Cô nhìn thẳng vào mắt Quân, giọng nói rõ ràng và không một chút nao núng.
“Thưa ông, màu đỏ son này chính là bí quyết gia truyền của lụa Vân Diệp, được tạo nên từ gỗ vang cổ thụ và một loại nhựa cây đặc biệt. Đúng như ông nói, tôi chỉ còn lại một ít nguyên liệu cuối cùng. Vì vậy, tôi không nhuộm cả tấm như trước. Tôi đã dùng kỹ thuật chiết xuất và cô đặc màu ở mức tối đa, sau đó dùng nó như một loại màu vẽ, điểm lên những chi tiết quan trọng nhất để tạo nên linh hồn cho tác phẩm. Đó cũng là một phần của sự ‘tái sinh’ – tái sinh cả trong cách sử dụng nguyên liệu khan hiếm.”
Cô không nói dối, nhưng cô cũng không tiết lộ thêm bất cứ điều gì về loại nhựa cây bí mật. Cô đã học được bài học của mình.
Quân im lặng một lúc lâu. Ánh mắt anh ta vẫn dán chặt vào Diệp, một ánh mắt khó dò. Các vị giám khảo khác cũng cảm nhận được sự căng thẳng và sự chú ý đặc biệt mà vị chủ tịch đang dành cho thí sinh này.
Cuối cùng, Quân chỉ nói một câu: “Cảm ơn phần trình bày của cô.” Rồi anh ta quay đi, tiếp tục đến với các thí sinh khác.
Diệp thở phào, cảm giác như vừa trải qua một trận chiến cân não. Cô không biết phản ứng của Quân có ý nghĩa gì. Ánh mắt đó, sự tập trung đó, là tốt hay xấu?
Sau khi tất cả các thí sinh đã trình bày xong, ban giám khảo lui vào phòng riêng để hội ý. Diệp và Minh ngồi ở một góc hậu trường, chờ đợi. Thời gian lại một lần nữa trôi đi chậm chạp.
Khi ban giám khảo quay trở ra để công bố kết quả những người được đi tiếp vào vòng chung kết, không khí trở nên căng thẳng tột độ. Từng cái tên được xướng lên. S-Vina của Lê Hoàng Sơn, không có gì ngạc nhiên, là cái tên đầu tiên. Vài nhà thiết kế trẻ tài năng khác. Và rồi…
“Thí sinh tiếp theo được chọn vào vòng chung kết… Nguyễn Thị Diệp với bộ sưu tập Lụa Tái Sinh!”
Diệp sững người. Cô không dám tin vào tai mình. Minh reo lên một tiếng rồi vội bịt miệng lại vì sung sướng. Xung quanh, vài tiếng xì xào ngạc nhiên. Một cô gái vô danh, với những sản phẩm trông có vẻ “nghèo nàn”, lại có thể vào chung kết của một cuộc thi danh giá.
Trong lúc đó, ở hàng ghế ban giám khảo, Quân khẽ gật đầu. Quyết định này không dễ dàng, đã có những tranh luận. Nhưng chính anh là người đã bỏ phiếu quyết định cho Diệp. Không phải vì thương hại. Mà bởi vì, lần đầu tiên sau nhiều năm, anh nhìn thấy ở một nhà thiết kế trẻ một thứ còn quý hơn cả kỹ thuật hay sự hào nhoáng. Đó là một câu chuyện có thật, một ngọn lửa không thể bị dập tắt, và một sự kiêu hãnh không thể bị mua chuộc bằng một lời đề nghị rẻ mạt. Cô gái này đã làm anh ngạc nhiên. Và Lê Anh Quân thích những điều bất ngờ thú vị. Anh ra hiệu cho Khoa, người trợ lý đang đứng gần đó: “Tìm tất cả thông tin về dự án ‘Lụa Tái Sinh’ và quá trình hình thành của nó. Tôi muốn biết mọi thứ.”
Hai thế giới song song đã chính thức chạm vào nhau, và một ván cờ mới, phức tạp hơn nhiều, chỉ vừa mới bắt đầu.
Comments
Post a Comment