Chương 35: Lửa thử lụa
Chương 35: Lửa thử lụa
Sau phần chất vấn căng thẳng, Hội đồng Giám khảo rút vào phòng hội ý riêng. Không khí trong nhà hát lớn trở nên đặc quánh lại bởi sự chờ đợi và những lời xì xào bàn tán. Khán giả, từ sự ngưỡng mộ ban đầu dành cho S-Vina, giờ đây đã bắt đầu có những hoài nghi. Phần trình diễn độc đáo và câu trả lời thông minh, chân thật của Diệp, cùng với sự lúng túng thấy rõ của Sơn trước những câu hỏi sắc sảo của Quân, đã tạo nên một sự tương phản không thể bỏ qua.
Sơn đứng ngồi không yên ở khu vực chờ của thí sinh. Vẻ tự tin thường ngày đã biến mất, thay vào đó là sự bồn chồn, lo lắng. Anh ta liên tục xem đồng hồ, thỉnh thoảng lại đưa tay lên vuốt lại mái tóc một cách vô thức. Anh ta không ngờ mọi chuyện lại diễn biến theo chiều hướng này. Con bé Diệp đó, anh ta đã đánh giá quá thấp nó.
Diệp thì ngồi lặng lẽ bên cạnh Minh. Tay cô hơi run, nhưng trong lòng lại có một sự bình thản lạ thường. Cô đã làm tất cả những gì có thể. Cô đã kể câu chuyện của mình, đã trình diễn bằng cả trái tim. Dù kết quả có ra sao, cô cũng không còn gì phải hối tiếc.
Nửa tiếng dài như cả thế kỷ trôi qua. Cuối cùng, cánh cửa phòng hội ý cũng mở. Năm vị giám khảo bước ra, gương mặt ai cũng nghiêm trang. Họ trở lại vị trí của mình trên sân khấu. Ánh đèn một lần nữa tập trung vào họ.
Người dẫn chương trình bước ra, giọng nói cố gắng giữ vẻ trang trọng: “Kính thưa quý vị, sau thời gian hội ý căng thẳng, Hội đồng Giám khảo đã có quyết định cuối cùng. Trước khi công bố giải thưởng cao nhất, chúng tôi xin được công bố các giải phụ và những đánh giá đặc biệt của ban giám khảo.”
Vài giải thưởng phụ được trao cho các thí sinh khác. Không khí càng lúc càng hồi hộp.
Rồi, ông Lê Anh Quân, Chủ tịch Hội đồng Giám khảo, được mời lên phát biểu. Anh ta bước ra, phong thái vẫn lạnh lùng và điềm tĩnh. Anh ta không nhìn vào bất kỳ thí sinh nào, mà hướng mắt về phía khán giả.
“Kính thưa quý vị,” Quân bắt đầu, giọng nói trầm ấm của anh vang vọng khắp khán phòng. “Cuộc thi ‘Tinh hoa Việt’ năm nay, với chủ đề ‘Tái Sinh Di Sản’, không chỉ tìm kiếm những thiết kế đẹp mắt, những sản phẩm có tính thương mại cao. Hơn thế nữa, chúng tôi tìm kiếm sự chân thật, sự am hiểu sâu sắc về cội nguồn văn hóa, và một tinh thần sáng tạo đích thực, dám đi ngược lại những lối mòn.”
Anh ngừng lại một chút, ánh mắt lướt qua hàng ghế khán giả, rồi dừng lại ở khu vực của Sơn.
“Chúng tôi đã được chiêm ngưỡng những bộ sưu tập vô cùng ấn tượng. Có những thương hiệu đã cho thấy sự đầu tư quy mô, sự chuyên nghiệp trong cách xây dựng hình ảnh và một tầm nhìn hướng ra thị trường quốc tế.” Anh ta nói, không chỉ đích danh ai, nhưng ai cũng hiểu đó là lời khen dành cho S-Vina. Sơn khẽ thở phào, một nụ cười nhẹ nhõm thoáng qua trên môi.
“Tuy nhiên,” giọng Quân đột ngột trở nên sắc bén hơn, “di sản không chỉ là những hoa văn cổ được sao chép lại một cách hoàn hảo, không chỉ là những câu chuyện được thêu dệt một cách bóng bẩy. Di sản thực sự nằm ở trong huyết quản, trong đôi tay, trong khối óc của người nghệ sĩ. Nó là sự thấu hiểu từng nguyên liệu, từng quy trình, là khả năng ứng biến và sáng tạo ngay cả trong những điều kiện khó khăn nhất.”
Quân quay sang nhìn thẳng vào Sơn. “Anh Sơn, trong phần trả lời chất vấn của mình, khi được hỏi về những thách thức kỹ thuật cụ thể trong quá trình tạo ra màu đỏ son hay kỹ thuật dệt lụa vân, câu trả lời của anh, rất tiếc, lại thiếu đi chiều sâu và sự am hiểu thực tế mà một người thực sự làm chủ công nghệ, thực sự ‘sống’ với nghề mới có thể có được. Anh nói về ‘đội ngũ R&D’, về ‘chuyên gia’, nhưng chúng tôi không nhìn thấy dấu ấn cá nhân, sự trăn trở và kinh nghiệm của chính anh trong đó.”
Mặt Sơn biến sắc. Anh ta định lên tiếng phản đối, nhưng Quân đã giơ tay ra hiệu.
“Ngược lại,” Quân tiếp tục, ánh mắt anh giờ đây hướng về phía Diệp, người đang ngồi nín thở ở dưới. “Chúng tôi đã được chứng kiến ở thí sinh Nguyễn Thị Diệp không chỉ một câu chuyện vô cùng cảm động về sự mất mát và nỗ lực vươn lên. Chúng tôi còn nhìn thấy ở cô ấy một sự hiểu biết tường tận đến từng sợi tơ, từng cách pha màu. Màn trình diễn dệt lụa trực tiếp trên sân khấu của cô, dù đơn sơ, lại là một minh chứng hùng hồn cho tài năng đích thực, cho thấy rằng cô ấy không chỉ nói về ‘tái sinh’, mà cô ấy thực sự đang ‘tái sinh’ di sản của mình bằng chính đôi tay và khối óc.”
Quân dừng lại, nhìn thẳng vào khán giả. “Có một câu nói cổ, ‘Lửa thử vàng, gian nan thử sức’. Nhưng với nghề lụa, có lẽ phải là ‘Lửa thử lụa’. Ngọn lửa của sự thử thách, của sự chất vấn, sẽ làm lộ ra đâu là giá trị thật, đâu chỉ là vẻ hào nhoáng bên ngoài.”
Anh quay lại nhìn Sơn, giọng nói không còn sự lạnh lùng mà là một sự thất vọng rõ ràng. “Thưa anh Sơn, S-Vina có những sản phẩm đẹp. Nhưng vẻ đẹp đó, rất tiếc, lại được xây dựng trên nền tảng không vững chắc của sự thiếu trung thực về nguồn gốc và sự thấu hiểu kỹ thuật. Hội đồng Giám khảo chúng tôi không thể trao giải thưởng cao nhất cho một bộ sưu tập như vậy.”
Một tiếng “Ồ” kinh ngạc vang lên khắp khán phòng. Sơn đứng chết trân, mặt trắng bệch. Mọi ống kính máy ảnh đều chĩa về phía anh ta. Anh ta lắp bắp: “Không… không thể nào… Các ông… các ông không có bằng chứng…”
“Bằng chứng chính là sự thiếu sót trong hiểu biết của anh, thưa anh Sơn,” Quân đáp lại, giọng đanh thép. “Khi anh không thể giải thích được những điều cơ bản nhất về kỹ thuật mà anh tuyên bố là của mình, đó chính là bằng chứng rõ ràng nhất.”
Sơn hoàn toàn sụp đổ. Anh ta lảo đảo, phải vịn vào ghế mới đứng vững. Giấc mơ về ngôi vị quán quân, về sự tung hô, tất cả tan biến như bong bóng xà phòng. Anh ta đã thất bại thảm hại, không phải vì sản phẩm không đẹp, mà vì sự dối trá đã bị phơi bày.
Người dẫn chương trình vội vàng lên sân khấu, cố gắng kiểm soát tình hình. Sau vài lời trấn an khán giả, cô tiếp tục phần công bố giải thưởng.
Giải Ba, Giải Nhì lần lượt được trao cho các nhà thiết kế khác. Không khí vẫn còn căng thẳng.
Và rồi, vị giám khảo nữ, nhà thiết kế áo dài nổi tiếng, bước lên phía trước. Bà cầm trên tay một chiếc cúp đặc biệt.
“Thưa quý vị,” bà nói, giọng xúc động. “Năm nay, bên cạnh những giải thưởng chính thức, Hội đồng Giám khảo chúng tôi đã quyết định trao một giải thưởng đặc biệt. Đó là Giải thưởng ‘Tinh Hoa Di Sản Việt’. Giải thưởng này không chỉ tôn vinh tài năng thiết kế, mà còn tôn vinh sự kiên cường, tinh thần sáng tạo đích thực, và nỗ lực phi thường trong việc bảo tồn và tái sinh di sản truyền thống trong những hoàn cảnh khó khăn nhất.”
Bà ngừng lại, mỉm cười nhìn về phía Diệp. “Và người xứng đáng nhận giải thưởng này, không ai khác, chính là thí sinh Nguyễn Thị Diệp với bộ sưu tập ‘Lụa Tái Sinh’!”
Cả khán phòng vỡ òa trong tiếng vỗ tay. Lần này, tiếng vỗ tay không còn sự hoài nghi, mà là sự khâm phục và ngưỡng mộ chân thành. Diệp sững sờ. Cô không thể tin được. Nước mắt cứ thế tuôn rơi trên gương mặt cô. Minh reo lên sung sướng, ôm chầm lấy chị.
Diệp bước lên sân khấu, chân vẫn còn run. Cô nhận lấy chiếc cúp từ tay vị giám khảo, một chiếc cúp được làm bằng gốm sứ tinh xảo, hình một ngọn lửa đang bùng cháy.
“Tôi… tôi không biết nói gì hơn…” Diệp nghẹn ngào. “Xin cảm ơn Hội đồng Giám khảo… Xin cảm ơn mọi người đã cho tôi cơ hội để kể câu chuyện của lụa Vân Diệp, câu chuyện của sự tái sinh…”
Cô nhìn xuống Minh đang đứng dưới sân khấu, mắt rưng rưng. Cô nhìn về phía khán giả, những người đang dành cho cô những tràng pháo tay nồng nhiệt nhất. Và rồi, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt của Quân. Anh ta khẽ gật đầu với cô, một sự công nhận không lời.
Đêm đó, Diệp không giành được giải Quán quân với số tiền thưởng khổng lồ. Nhưng cô đã giành được một thứ còn lớn hơn thế. Cô đã giành lại được danh dự cho gia đình, đã khẳng định được giá trị của di sản Vân Diệp. Ngọn lửa mà cô thắp lên từ đống tro tàn đã thực sự tỏa sáng, không phải bằng sự hào nhoáng, mà bằng chính sự chân thật và sức sống mãnh liệt của nó. Lửa đã thử lụa, và lụa của Vân Diệp, lụa của Diệp, đã chứng minh được giá trị vĩnh cửu của mình.
Comments
Post a Comment