Chương 37: Cái giá của sự dối trá
Chương 37: Cái giá của sự dối trá
Cơn bão truyền thông sau đêm chung kết “Tinh hoa Việt” không chỉ dừng lại ở những lời chỉ trích trên mặt báo hay mạng xã hội. Nó bắt đầu tạo ra những hậu quả hữu hình, giáng những đòn chí mạng vào đế chế S-Vina mà Lê Hoàng Sơn đã cố công xây dựng trên nền tảng của sự dối trá.
Các đối tác kinh doanh là những người đầu tiên hành động. Chuỗi cửa hàng thời trang cao cấp ở các trung tâm thương mại lớn, nơi S-Vina được ưu ái trưng bày ở những vị trí đẹp nhất, đồng loạt gửi thông báo yêu cầu gỡ bỏ toàn bộ sản phẩm của thương hiệu này. Họ không muốn danh tiếng của mình bị ảnh hưởng bởi một bê bối lớn đến vậy. Hình ảnh S-Vina, từ một biểu tượng của sự sang trọng và “linh hồn Việt”, giờ đây đồng nghĩa với hàng giả, hàng nhái tinh vi.
Đặc biệt, boutique thời trang ở Singapore, nơi từng “kinh ngạc” trước lô hàng đầu tiên của S-Vina (thực chất là lụa Vân Diệp do chính tay Diệp làm), đã gửi một email đầy giận dữ cho Sơn. Họ tuyên bố ngừng mọi hợp tác, yêu cầu bồi thường thiệt hại và không loại trừ khả năng khởi kiện vì đã bị lừa dối về nguồn gốc và chất lượng sản phẩm. Email đó, trớ trêu thay, lại gần như giống hệt những lời khen ngợi mà Sơn đã từng tự hào đưa cho Diệp xem.
Không chỉ các nhà bán lẻ, ngay cả những nhà cung cấp, những xưởng dệt công nghiệp mà Sơn đã thuê để sản xuất hàng loạt các sản phẩm lụa “nhái” theo công thức của Vân Diệp, cũng bắt đầu cảm thấy bất an. Họ lo sợ bị liên lụy, bị điều tra về việc tiếp tay cho hành vi gian lận. Một vài xưởng đã chủ động ngừng nhận đơn hàng mới từ S-Vina. “Bí mật” về nguồn cung cấp của Sơn không còn an toàn nữa.
Nhưng đòn đánh mạnh nhất đến từ những người tiêu dùng. Hàng trăm khách hàng đã mua sản phẩm S-Vina với giá cao ngất ngưởng, tin rằng mình đang sở hữu những tác phẩm nghệ thuật thủ công độc bản, giờ đây cảm thấy bị phản bội. Một nhóm khách hàng đã tập hợp lại, thuê luật sư và chuẩn bị khởi kiện tập thể S-Vina và cá nhân Lê Hoàng Sơn về tội lừa đảo người tiêu dùng, quảng cáo sai sự thật. Họ yêu cầu được hoàn tiền và bồi thường tổn thất tinh thần.
Sơn thực sự rơi vào một cơn ác mộng pháp lý. Điện thoại của anh ta reo liên tục, không phải từ những lời chúc mừng hay mời hợp tác như trước, mà là từ các luật sư, từ những đối tác đòi hủy hợp đồng, từ những lời đe dọa kiện tụng. Anh ta phải chạy đôn chạy đáo tìm cách đối phó, nhưng mọi cánh cửa dường như đều đóng sầm lại trước mặt. Tiền bạc, mối quan hệ mà anh ta từng tự hào, giờ đây cũng không thể cứu vãn được tình thế. Cái giá của sự dối trá quá đắt.
Ngay cả những nhân viên từng làm việc cho S-Vina cũng phải chịu vạ lây. Nhiều người bị mất việc khi công ty đứng trên bờ vực phá sản. Những người khác thì cảm thấy xấu hổ, danh tiếng cá nhân bị ảnh hưởng vì đã từng là một phần của một guồng máy lừa đảo, dù họ hoàn toàn vô tội và không hề hay biết.
Trong khi thế giới của Sơn đang sụp đổ tan tành, thì ở làng Xá Vân, một vài tia hy vọng nhỏ bé bắt đầu le lói đến với Diệp. Sau khi câu chuyện của cô được lan truyền, một vài cửa hàng thủ công mỹ nghệ có uy tín, những người thực sự trân trọng giá trị của sản phẩm làm bằng tay, đã tìm cách liên hệ với cô. Họ không hứa hẹn những đơn hàng lớn, nhưng họ bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với bộ sưu tập “Lụa Tái Sinh” và ngỏ ý muốn được giới thiệu những tác phẩm độc đáo này đến với khách hàng của mình.
Một nữ nhà báo trẻ từ một tờ báo văn hóa có tiếng cũng tìm về tận làng. Chị không xoáy sâu vào bê bối của Sơn, mà dành cả một ngày để lắng nghe Diệp kể về nghề lụa, về những khó khăn, về tình yêu của cô với từng sợi tơ, từng màu nhuộm. Bài báo sau đó, với tiêu đề “Lụa Tái Sinh – Khi Linh Hồn Việt Bừng Cháy Từ Tro Tàn”, đã mang đến một cái nhìn sâu sắc và nhân văn về câu chuyện của Diệp, lay động trái tim của rất nhiều độc giả.
Diệp vẫn còn nghèo. Món nợ với dân làng vẫn còn đó. Tiền viện phí cho mẹ vẫn là một gánh nặng. Nhưng cô không còn cảm thấy đơn độc và tuyệt vọng. Cô có Minh bên cạnh, có sự công nhận của xã hội, và quan trọng nhất, cô có niềm tin vào con đường mình đã chọn.
Buổi chiều hôm đó, khi Diệp đang ngồi bên giường bệnh, cẩn thận đút từng thìa cháo cho mẹ, thì điện thoại cô nhận được một tin nhắn. Là một số lạ. Nội dung rất ngắn gọn: “Tôi là luật sư đại diện cho một nhóm khách hàng đã mua sản phẩm của S-Vina. Chúng tôi được biết cô là người nắm giữ những bằng chứng quan trọng về nguồn gốc thực sự của các kỹ thuật đã bị ông Lê Hoàng Sơn chiếm đoạt. Chúng tôi rất mong có một cuộc gặp với cô.”
Diệp đọc tin nhắn, lòng chợt dấy lên một cảm xúc phức tạp. Cô chưa từng nghĩ đến việc kiện tụng Sơn. Mục tiêu của cô ở “Tinh hoa Việt” chỉ là để khẳng định sự thật và giá trị của Vân Diệp. Nhưng giờ đây, cơ hội để đòi lại công bằng một cách trọn vẹn hơn đang mở ra trước mắt.
Cùng lúc đó, ở thành phố, Lê Hoàng Sơn nhận được một trát đòi của tòa án. Một trong những đối tác lớn nhất của anh ta đã chính thức khởi kiện S-Vina, đòi bồi thường hàng tỷ đồng. Anh ta ném tờ giấy xuống sàn, gục đầu xuống bàn, hoàn toàn suy sụp. Tất cả những đối tác từng tung hô anh, từng tranh giành để có được chữ ký của anh, giờ đây đã quay lưng. Anh ta chỉ còn lại một mình, đối mặt với sự sụp đổ của một đế chế được xây dựng bằng cát. Dư âm của đêm “Lửa thử lụa” vẫn còn kéo dài, và cái giá phải trả cho sự dối trá chỉ mới bắt đầu.
Comments
Post a Comment