Chương 38: Ngày về Xá Vân
Chương 38: Ngày về Xá Vân
Chiếc xe khách cũ kỹ chạy tuyến huyện chầm chậm lăn bánh trên con đường đất đỏ quen thuộc dẫn vào làng Xá Vân. Diệp ngồi bên cửa sổ, tay khẽ ôm chiếc cúp “Tinh Hoa Di Sản Việt” được bọc cẩn thận trong một tấm vải lụa nhỏ. Bên cạnh, Minh cũng im lặng, nhưng đôi mắt cậu ánh lên một niềm tự hào không che giấu khi nhìn chị gái.
Mấy ngày qua ở thành phố sau đêm chung kết là một chuỗi những cảm xúc hỗn độn. Niềm vui, sự nhẹ nhõm, những lời chúc mừng, những cuộc phỏng vấn ngắn từ vài tờ báo văn hóa… Nhưng trên hết, Diệp chỉ mong được trở về. Về với mẹ đang nằm viện, về với xưởng lụa tan hoang, và về với những người dân làng mà cô mang một món nợ ân tình lẫn tiền bạc.
Khi xe đến đầu làng, nơi có cây đa cổ thụ vẫn trầm mặc đứng đó như một chứng nhân của bao thăng trầm, Diệp thấy tim mình đập nhanh hơn. Cô không biết dân làng sẽ đón nhận mình như thế nào. Sự thật đã được phơi bày, nhưng vết thương mà Sơn gây ra cho cả làng vẫn còn đó, sâu hoắm.
Nhưng, cảnh tượng trước mắt khiến cả Diệp và Minh đều sững sờ.
Không phải là sự im lặng lạnh lẽo hay những ánh mắt thù hằn như lần cô trở về từ Capital Tower. Dưới gốc đa, và dọc con đường dẫn vào xưởng “Vân Diệp”, rất đông dân làng đã đứng chờ. Họ không mang theo cuốc xẻng hay gậy gộc. Gương mặt họ, dưới ánh nắng chiều, có sự chờ đợi, có chút tò mò, và cả một điều gì đó ấm áp hơn mà Diệp chưa dám gọi tên.
Khi Diệp bước xuống xe, một vài tiếng xì xào nổi lên, rồi một giọng nói quen thuộc cất lên, phá vỡ sự im lặng: “Cô Diệp về rồi! Cô Diệp của chúng ta về rồi!”
Đó là chị Hoa. Chị chạy đến, đôi mắt đỏ hoe, nắm lấy tay Diệp. “Cô Diệp, chúng tôi xem hết trên ti vi rồi. Khổ thân cô quá! Mừng cho cô đã được minh oan!”
Rồi ông Bá cũng chậm rãi bước tới. Gương mặt già nua của ông không còn vẻ giận dữ hay tuyệt vọng như cái ngày bão tố. Ông nhìn Diệp, rồi nhìn chiếc cúp trên tay cô, khẽ thở dài. “Bác… bác xin lỗi con, Diệp à. Lúc đó… lúc đó bác nóng giận quá, đã nói những lời không phải với con. Xin con đừng để bụng.”
Diệp vội lắc đầu, nước mắt lưng tròng. “Dạ không đâu bác. Con hiểu mà. Con cũng có lỗi vì đã quá tin người, đã mang tai họa về cho cả làng. Lẽ ra con phải xin lỗi mọi người mới phải.”
Những lời chân thành của Diệp như một dòng nước mát xoa dịu đi những căng thẳng còn sót lại. Những người dân làng khác cũng bắt đầu xúm lại. Họ không còn nhìn cô bằng ánh mắt của một kẻ tội đồ, mà bằng ánh mắt của một người con gái Xá Vân đã dám đứng lên đấu tranh cho sự thật, cho di sản của làng nghề. Họ hỏi thăm sức khỏe của bà Oanh, hỏi han về cuộc thi. Chiếc cúp “Tinh Hoa Di Sản Việt” được chuyền tay nhau xem xét trong sự trầm trồ. Nó không chỉ là giải thưởng của riêng Diệp, nó là niềm tự hào của cả một làng nghề tưởng chừng đã bị lãng quên.
Con đường từ đầu làng về đến xưởng “Vân Diệp” chưa bao giờ ngắn đến thế, cũng chưa bao giờ ấm áp đến thế. Những lời nói cay nghiệt trước kia đã được thay thế bằng những lời động viên, chia sẻ. Cánh cổng xưởng bị phá hỏng vẫn còn đó, như một vết sẹo nhắc nhở về cơn bão đã qua. Nhưng không khí bên trong không còn nặng nề, tang tóc nữa.
Khi Diệp đứng giữa sân xưởng, nhìn những người dân làng đang đứng xung quanh, cô cảm nhận được một sự kết nối mới. Nỗi đau và sự mất mát vì bị Sơn lừa gạt đã vô tình trở thành một sợi dây vô hình, buộc họ lại gần nhau hơn trong sự đồng cảm và hy vọng. Họ không còn nhìn cô như một cá nhân riêng lẻ, mà như một phần của cộng đồng, một người mang trên vai trách nhiệm gìn giữ và vực dậy nghề lụa của Xá Vân.
Tối hôm đó, sau khi đã vào bệnh viện thăm mẹ và kể lại mọi chuyện (bà Oanh đã khóc vì mừng nhiều hơn là vì buồn), Diệp trở về căn nhà nhỏ. Cô thắp một nén hương lên bàn thờ cha. Lần này, cô không còn cảm thấy mặc cảm tội lỗi nữa. Cô tin rằng, ở một nơi nào đó, cha cô cũng đang mỉm cười tự hào.
Ngày trở về Xá Vân không phải là một sự kết thúc huy hoàng, mà là một sự khởi đầu mới, đầy thử thách nhưng cũng tràn ngập tình người. Gánh nặng trên vai Diệp vẫn còn đó, nhưng cô biết, từ bây giờ, cô không còn phải chiến đấu một mình nữa.
Comments
Post a Comment