Chương 39: Trả một phần nợ ân tình

 Chương 39: Trả một phần nợ ân tình

Giải thưởng “Tinh Hoa Di Sản Việt” mà Diệp nhận được không chỉ mang ý nghĩa về mặt tinh thần. Nó đi kèm một khoản tiền thưởng trị giá năm mươi triệu đồng. So với tổng số tiền hơn nửa tỷ mà Sơn đã lừa đảo của cả làng, con số này chỉ như muối bỏ bể. Nó cũng chẳng thấm vào đâu so với chi phí điều trị lâu dài cho bà Oanh, hay ước mơ về một ca phẫu thuật tim cho Minh. Nhưng với Diệp lúc này, đó là một tài sản khổng lồ, một nguồn lực quý giá để cô bắt đầu thực hiện những trách nhiệm của mình.

Ngay sáng hôm sau ngày trở về, Diệp đã nhờ Minh mời tất cả những người đã góp vốn cho Sơn đến xưởng “Vân Diệp”. Cô muốn có một cuộc gặp mặt chính thức, để nói rõ mọi chuyện và thực hiện lời hứa của mình.

Không còn không khí căng thẳng, giận dữ như những lần trước. Mọi người đến, mang theo một sự tôn trọng và cả một chút hy vọng. Diệp đứng trước họ, không còn vẻ rụt rè, sợ hãi. Cô đã trải qua một trận chiến, và điều đó mang lại cho cô một sự đĩnh đạc, một sự tự tin từ bên trong.

“Thưa các bác, các cô chú, các anh chị,” Diệp bắt đầu, giọng nói rõ ràng và chân thành. “Lời đầu tiên, cho phép cháu Diệp một lần nữa xin được gửi lời xin lỗi sâu sắc nhất đến tất cả mọi người. Vì sự non nớt và cả tin của cháu mà đã khiến cả làng chúng ta phải chịu thiệt hại nặng nề.”

Cô cúi đầu thật sâu. Không ai nói gì. Họ chỉ im lặng nhìn cô.

“Trong cuộc thi vừa rồi, cháu may mắn nhận được một giải thưởng đặc biệt của Ban Giám khảo. Số tiền thưởng là năm mươi triệu đồng,” Diệp nói tiếp, ngẩng đầu lên. “Cháu biết, số tiền này không thể nào bù đắp được hết những mất mát của mọi người. Nhưng đây là tất cả những gì cháu có được lúc này. Và cháu muốn dùng toàn bộ số tiền này để chia sẻ lại một phần gánh nặng với bà con.”

Một vài tiếng xì xào nổi lên. Họ không ngờ Diệp lại quyết định như vậy.

“Cháu đã lập một danh sách tất cả những người đã góp vốn, cùng với số tiền mỗi người đã góp,” Minh tiếp lời chị, tay cầm một cuốn sổ nhỏ. “Chúng cháu sẽ cố gắng chia lại một cách công bằng nhất, theo tỷ lệ góp vốn của mỗi nhà.”

Ông Bá chậm rãi lên tiếng: “Cô Diệp, chúng tôi rất cảm kích tấm lòng của cô. Nhưng đó là tiền thưởng của cô, là công sức của cô. Mẹ cô còn đang nằm viện, thằng Minh còn cần thuốc thang. Cô nên giữ lại để lo cho gia đình.”

Nhiều người khác cũng đồng tình. “Đúng đó cô Diệp, chúng tôi không thể nhận số tiền này được.”

Diệp lắc đầu, mỉm cười. “Thưa bác, thưa mọi người. Tiền bạc có thể làm lại được. Nhưng danh dự của lụa Vân Diệp, niềm tin của mọi người, nếu đã mất đi thì khó lòng lấy lại được. Cháu nhận giải thưởng này cũng là nhờ câu chuyện của làng lụa chúng ta, nhờ những di sản mà cha ông để lại. Vì vậy, số tiền này cũng là của chung. Xin mọi người đừng từ chối.”

Cô nhìn Minh. Hai chị em bắt đầu quá trình “trả nợ” một cách minh bạch. Minh đọc tên từng người, số tiền đã góp, và số tiền Diệp xin được hoàn lại một phần. Cô không trả đều cho tất cả, mà ưu tiên hơn cho những gia đình có hoàn cảnh khó khăn nhất, những người đã dốc hết vốn liếng vào vụ lừa đảo đó.

Khi đến lượt chị Hoa, người phụ nữ có con nhỏ cần tiền đóng học, chị đã bật khóc khi nhận lại một phần số tiền từ tay Diệp. “Cô Diệp ơi, tôi… tôi không biết nói gì hơn. Cảm ơn cô nhiều lắm.”

Ông Bá, sau một hồi từ chối, cuối cùng cũng nhận lấy một phần tiền. Ông không nói gì, chỉ nắm chặt lấy tay Diệp, đôi mắt già nua đỏ hoe. Ông hiểu rằng, cô gái trẻ này không chỉ đang trả tiền, mà đang cố gắng trả lại một phần niềm tin đã mất.

Không phải ai cũng được hoàn lại đủ số tiền đã mất. Có người chỉ nhận được một phần ba, thậm chí một phần tư. Nhưng không một lời oán thán. Họ nhìn thấy sự chân thành, sự nỗ lực và tinh thần trách nhiệm của Diệp. Họ thấy được rằng cô không hề trốn tránh, mà đang cố gắng hết sức mình để khắc phục hậu quả.

Buổi “trả nợ” kéo dài đến quá trưa. Khi người cuối cùng nhận lại một phần tiền và ra về, Diệp cảm thấy người nhẹ nhõm đi phần nào. Số tiền thưởng đã hết sạch. Gánh nặng tài chính trước mắt vẫn còn đó: viện phí của mẹ, tiền thuốc cho Minh, và ước mơ về ca phẫu thuật cho em vẫn còn xa vời. Nhưng cô đã làm được một việc quan trọng: cô đã trả được một phần “món nợ ân tình” với dân làng.

Những người dân làng Xá Vân, khi ra về, không chỉ mang theo một ít tiền. Họ mang theo một niềm tin mới vào cô gái trẻ Nguyễn Thị Diệp. Họ thấy ở cô không chỉ là một nghệ nhân tài hoa, mà còn là một người có tấm lòng, có trách nhiệm. Một vài người thợ cũ đã ngỏ ý muốn quay lại xưởng làm việc không công trong thời gian đầu, chỉ để giúp Diệp gây dựng lại. Vài người khác thì mang đến chút gạo, chút rau củ, nói là “quà của làng” gửi biếu bà Oanh mau khỏe.

Diệp đứng giữa xưởng lụa, nhìn những tia nắng chiều xiên qua khe cửa. Món nợ tiền bạc có thể còn rất lớn, nhưng món nợ ân tình với cộng đồng, cô cảm thấy mình đã bắt đầu trả được một phần. Và đó chính là động lực lớn nhất để cô tiếp tục chiến đấu. Con đường phía trước vẫn còn dài, nhưng cô biết, ngọn lửa trong cô, và cả ngọn lửa trong lòng những người dân Xá Vân, đã bắt đầu rạng lên sau cơn mưa bão.

Đọc chương tiếp theo.

👉 Nghe giọng đọc cảm xúc tại:  

Comments

Popular posts from this blog

Lửa Thử Lụa – Chương 01: Xưởng lụa "Vân Diệp"

Mục lục truyện – Lửa Thử Lụa – Truyện ngôn tình hiện đại cảm động (48 chương)

Mục lục truyện - Bàn Cờ Đế Vương - Truyện Ngôn Tình Ngắn