Chương 40: Cuộc gặp gỡ thứ hai
Chương 40: Cuộc gặp gỡ thứ hai
Vài tuần đã trôi qua kể từ đêm chung kết “Tinh hoa Việt”. Cơn bão truyền thông đã dần lắng xuống, nhưng dư âm của nó vẫn còn lan tỏa. Xưởng lụa “Vân Diệp” không còn chìm trong sự im lặng tang tóc, mà thay vào đó là một không khí lao động cần mẫn, dù vẫn còn nhiều khó khăn.
Sau khi dùng phần lớn tiền thưởng để trả nợ cho dân làng, Diệp chỉ còn lại một số vốn ít ỏi. Cô dùng nó để mua những nguyên liệu cần thiết nhất, và bắt đầu nhận làm những đơn hàng nhỏ từ vài cửa hàng thủ công mỹ nghệ đã liên hệ với cô. Đó chỉ là những chiếc khăn, những bức tranh lụa nhỏ, nhưng với Diệp, đó là những bước đi đầu tiên trên con đường tự mình gây dựng lại tất cả. Bà Oanh đã được xuất viện về nhà tĩnh dưỡng. Dù sức khỏe còn yếu, nhưng nhìn thấy con gái mình tìm lại được ý chí và xưởng lụa có lại tiếng nói cười, tinh thần bà cũng phấn chấn hơn nhiều. Minh thì ngoài giờ học, lại quấn quýt bên chị, phụ giúp những việc lặt vặt.
Vào một buổi sáng đẹp trời, khi Diệp đang miệt mài bên khung thêu, hoàn thiện một tác phẩm “Lụa Tái Sinh” mới, thì từ đầu làng, chiếc sedan màu đen sang trọng quen thuộc lại một lần nữa xuất hiện.
Lần này, dân làng Xá Vân không còn nhìn nó với ánh mắt tò mò hay nghi kỵ. Họ nhận ra chiếc xe của vị chủ tịch giám khảo đã giúp Diệp được minh oan. Vài người còn khẽ gật đầu chào khi xe đi qua.
Chiếc xe dừng lại trước cổng xưởng “Vân Diệp”. Quân bước ra. Anh vẫn mặc một bộ trang phục công sở đắt tiền, nhưng đã cởi bỏ chiếc áo vest ngoài, trông có phần gần gũi hơn. Đi theo sau anh vẫn là Khoa, người trợ lý, nhưng thái độ của cậu ta giờ đây không còn vẻ kẻ cả, mà là sự tôn trọng và có chút tò mò.
Quân không bước thẳng vào xưởng như lần trước. Anh đứng ở cổng, nhìn vào bên trong, nơi Diệp đang làm việc, rồi mới cất tiếng, giọng nói không còn lạnh lùng mà ấm áp hơn: “Chào cô Diệp. Tôi có thể vào xem một lát được không?”
Diệp giật mình ngẩng lên. Sự xuất hiện bất ngờ của Quân khiến cô có chút bối rối. Cô vẫn còn nhớ như in lời đề nghị rẻ mạt và thái độ bề trên của anh ta trong lần gặp đầu tiên. Dù anh ta đã giúp cô rất nhiều trong đêm chung kết, một sự cảnh giác vô hình vẫn còn đó.
“Mời ông vào,” Diệp đáp, đứng dậy và phủi đi những vụn chỉ tơ trên vạt áo.
Quân bước vào xưởng. Ánh mắt anh không còn là cái nhìn soi mói, đánh giá của một nhà đầu tư đang tìm kiếm một món hời. Anh nhìn quanh xưởng một cách chậm rãi, nhìn những mảnh lụa vụn được phân loại gọn gàng, những chiếc bát sứ đựng màu nhuộm tự nhiên đang phơi nắng, những tác phẩm “Lụa Tái Sinh” còn dang dở. Anh nhìn thấy một không gian tuy nghèo nàn, cũ kỹ, nhưng ngăn nắp và tràn đầy sức sống của sự sáng tạo.
“Màn trình diễn của cô ở đêm chung kết,” Quân bắt đầu, phá vỡ sự im lặng, “thực sự rất ấn tượng. Cô đã cho tất cả chúng tôi, và cả hàng triệu khán giả, thấy được rằng linh hồn của di sản không nằm ở những câu chuyện hào nhoáng được thêu dệt, mà nó nằm trong chính đôi tay và trái tim của người nghệ sĩ.”
Lời khen chân thành và trực diện đó khiến Diệp thực sự ngạc nhiên. Cô không ngờ người đàn ông lạnh lùng này lại có thể nói ra những lời như vậy.
“Cảm ơn ông,” cô chỉ có thể đáp lại một cách ngắn gọn.
Quân tiến lại gần chiếc bàn làm việc của Diệp, nơi có một tác phẩm cô đang làm dở. Anh nhìn nó một cách chăm chú, không phải để tìm kiếm khuyết điểm, mà với một sự trân trọng thực sự.
“Tôi rất ấn tượng với triết lý ‘vá lụa’ của cô. Nó không chỉ là một giải pháp tình thế cho việc thiếu thốn nguyên liệu,” anh nói, “nó thực sự đã trở thành một ngôn ngữ nghệ thuật mới, một cách kể chuyện độc đáo. Và màu sắc mà cô tạo ra từ những nguyên liệu bình dị này… nó có một chiều sâu mà không loại máy móc nào có thể sao chép được. S-Vina của Sơn có thể bắt chước được hình thức bên ngoài, nhưng không bao giờ có được cái hồn này.”
Việc Quân thẳng thắn thừa nhận giá trị của công việc của cô và sự khác biệt với S-Vina khiến lớp phòng thủ cuối cùng trong lòng Diệp dần tan biến. Cô cảm thấy được tôn trọng.
“Ông quá khen rồi ạ,” cô nói, giọng đã tự nhiên hơn. “Đây là những gì mà cha ông tôi đã dạy, và cũng là những gì tôi học được từ chính những mất mát của mình.”
“Cô có thể cho tôi xem qua xưởng lụa một chút được không?” Quân đề nghị. “Tôi muốn hiểu thêm về nơi đã sinh ra những tác phẩm này.”
Diệp có chút ngần ngại, nhưng rồi cũng gật đầu. Cô dẫn Quân đi một vòng quanh xưởng. Cô chỉ cho anh xem những chiếc khung cửi cũ kỹ, giải thích về cấu trúc và cách chúng tạo ra những loại lụa vân khác nhau. Cô dẫn anh ra khu vườn nhỏ phía sau, nơi cô trồng vài loại cây lá để lấy màu nhuộm. Cô chỉ cho anh xem những chiếc nồi đất, những dụng cụ nhuộm thô sơ nhưng hiệu quả.
Quân lắng nghe một cách chăm chú, thỉnh thoảng lại đặt ra những câu hỏi rất sâu về kỹ thuật, nhưng không phải để thử thách, mà để thực sự tìm hiểu. Anh nhìn thấy lịch sử, nhìn thấy sự tâm huyết của nhiều thế hệ trong từng góc xưởng. Anh hiểu rằng, giá trị của “Vân Diệp” không chỉ nằm ở những bí quyết, mà còn nằm ở chính mảnh đất này, trong không khí này, và trong con người của cô gái đang đứng trước mặt anh.
Sau khi đi một vòng, họ quay trở lại gian xưởng chính. Quân nhìn thẳng vào Diệp, ánh mắt anh giờ đây không còn sự toan tính của một doanh nhân, mà là sự nghiêm túc của một người đang tìm kiếm một đối tác thực sự.
“Cô Diệp, tôi đến đây hôm nay không phải với tư cách là Chủ tịch Hội đồng Giám khảo nữa,” anh nói. “Tôi đến đây với tư cách là người đứng đầu của M.S.”
Anh dừng lại, nhìn cô một cách trân trọng. “Lần trước, tôi đã đến đây và đưa ra một lời đề nghị. Tôi thừa nhận, đó là một sai lầm. Tôi đã sai khi đánh giá thấp cô, và đánh giá sai cả giá trị thực sự của ‘Vân Diệp’. Tôi đã nhìn nó như một thương hiệu đã chết và chỉ đáng giá bằng những gì còn sót lại. Nhưng cô đã chứng minh cho tôi và cả thế giới thấy rằng, ‘Vân Diệp’ không hề chết. Linh hồn của nó vẫn còn sống, và đang cháy rất mạnh mẽ trong tay cô.”
Diệp im lặng lắng nghe, tim cô đập nhanh hơn.
“Hôm nay, tôi muốn sửa chữa sai lầm đó,” Quân nói tiếp, giọng nói rành rọt. “Tôi muốn đưa ra một lời đề nghị khác. Không phải một lời đề nghị mua bán, mà là một lời đề nghị hợp tác công bằng và sòng phẳng. Tôi tin rằng M.S có nền tảng về tài chính, về thị trường, về quản trị mà cô đang cần để đưa ‘Vân Diệp’ đi xa. Ngược lại, cô và ‘Vân Diệp’ có thứ mà M.S đang tìm kiếm: một câu chuyện có thật, một linh hồn nghệ thuật đích thực và một tài năng không thể sao chép.”
Anh rút ra một tập tài liệu từ chiếc cặp mà Khoa đang cầm. Anh không đưa nó cho Diệp ngay.
“Đây chỉ là bản phác thảo ban đầu,” anh nói. “Tôi muốn có một cuộc nói chuyện thẳng thắn với cô trước, để chúng ta có thể cùng nhau xây dựng nên một bản hợp đồng mà ở đó, cả hai đều được tôn trọng và đều có lợi. Một bản hợp đồng xứng đáng với giá trị của ‘Vân Diệp’ và tài năng của cô.”
Cuộc gặp gỡ thứ hai này đã hoàn toàn khác. Không còn sự lạnh lùng, trịch thượng. Không còn lời đề nghị rẻ mạt. Thay vào đó là sự tôn trọng, sự cầu thị, và một cơ hội thực sự được mở ra. Diệp nhìn người đàn ông trước mặt, cô biết rằng một chương mới của cuộc đời mình sắp bắt đầu, một chương mà cô sẽ không còn phải chiến đấu một mình, nhưng cũng sẽ đòi hỏi ở cô một sự quyết đoán và bản lĩnh lớn hơn bao giờ hết.
Comments
Post a Comment