Chương 41: Một bản hợp đồng công bằng
Chương 41: Một bản hợp đồng công bằng
Diệp mời Quân và người trợ lý của anh vào gian nhà chính, nơi bộ bàn ghế gỗ cũ kỹ vẫn còn đó, chứng kiến bao thăng trầm của gia đình. Không khí không còn căng thẳng như lần gặp đầu tiên, cũng không có sự trịnh trọng xa cách của đêm chung kết. Thay vào đó là một sự tôn trọng ngầm và một chút chờ đợi từ cả hai phía. Minh rót trà mời khách rồi ý tứ lui vào trong nhà, để lại không gian cho chị gái và vị khách đặc biệt.
Quân không vòng vo. Anh đặt một tập tài liệu dày dặn, được đóng bìa cẩn thận, lên bàn. Đó là bản dự thảo hợp đồng hợp tác giữa M.S và thương hiệu Vân Diệp.
“Thưa cô Diệp,” Quân bắt đầu, giọng nói nghiêm túc và chân thành, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng, kẻ cả trước kia. “Như tôi đã nói, M.S muốn đưa ra một lời đề nghị hợp tác mới, một lời đề nghị được xây dựng trên sự tôn trọng tài năng của cô và giá trị di sản của Vân Diệp.”
Anh đẩy tập tài liệu về phía Diệp. “Đây chỉ là bản dự thảo ban đầu. Tôi muốn trình bày những điểm chính, và sau đó, chúng ta sẽ có một cuộc đối thoại thẳng thắn để đi đến những điều khoản mà cả hai bên đều cảm thấy hài lòng.”
Diệp gật đầu, tay khẽ chạm vào tập tài liệu. Cô cảm nhận được sức nặng của nó, không chỉ về mặt vật lý.
“Trước hết,” Quân nói, “M.S không có ý định mua lại hay thâu tóm thương hiệu Vân Diệp. Chúng tôi muốn Vân Diệp mãi mãi là của cô, của gia đình cô. M.S sẽ đóng vai trò là một nhà đầu tư, một đối tác chiến lược để cùng cô phục hưng và phát triển Vân Diệp thành một thương hiệu lụa thủ công cao cấp, mang đậm bản sắc Việt Nam, có vị thế trên thị trường quốc tế.”
Anh ngừng lại, nhìn phản ứng của Diệp. Thấy cô vẫn im lặng lắng nghe, anh tiếp tục.
“Về mặt tài chính, M.S sẽ đầu tư một khoản vốn ban đầu đủ để cô Diệp có thể nâng cấp xưởng sản xuất, mua sắm nguyên liệu tơ tằm chất lượng cao, trả lương cho thợ (nếu cô muốn mở rộng quy mô), và quan trọng nhất, giải quyết những khó khăn tài chính trước mắt của gia đình, bao gồm cả khoản nợ với dân làng và chi phí điều trị cho bác Oanh.”
Nghe đến đây, mắt Diệp khẽ sáng lên. Giải quyết nợ nần và lo cho mẹ, đó là những ưu tiên hàng đầu của cô.
“Về phía M.S,” Quân trình bày rành mạch, “chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ về việc xây dựng chiến lược thương hiệu, marketing, quảng bá sản phẩm trên các kênh truyền thông trong và ngoài nước, cũng như phát triển mạng lưới phân phối đến các thị trường cao cấp mà M.S đã có mối quan hệ. Chúng tôi cũng sẽ hỗ trợ pháp lý để bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ cho các kỹ thuật và mẫu mã độc quyền của Vân Diệp.”
Anh nhìn thẳng vào Diệp. “Về phần sáng tạo và sản xuất, cô Diệp sẽ giữ toàn quyền quyết định. Cô là linh hồn của Vân Diệp. M.S sẽ không can thiệp vào quá trình sáng tạo nghệ thuật của cô. Chúng tôi chỉ có thể đưa ra những góp ý dựa trên xu hướng thị trường và thị hiếu của khách hàng quốc tế, nhưng quyết định cuối cùng vẫn là ở cô. Chất lượng sản phẩm và việc bảo tồn những kỹ thuật tinh túy của Vân Diệp sẽ do chính tay cô đảm nhiệm.”
Lời đề nghị này quá khác biệt so với những gì Sơn đã từng hứa hẹn, và càng khác xa với lời đề nghị rẻ mạt mà chính Quân đã đưa ra lần trước. Nó cho thấy một sự tôn trọng thực sự đối với tài năng và di sản của cô.
“Về lợi nhuận,” Quân nói tiếp, “chúng tôi đề xuất một cơ chế chia sẻ minh bạch và công bằng. Sau khi trừ đi các chi phí vận hành sản xuất và marketing đã được hai bên thống nhất, lợi nhuận ròng sẽ được chia theo tỷ lệ mà tôi tin rằng sẽ đảm bảo quyền lợi xứng đáng cho cô và Vân Diệp. Cụ thể, chúng tôi đề xuất tỷ lệ 50/50. Mọi sổ sách thu chi sẽ được công khai để cô có thể theo dõi bất cứ lúc nào.”
Diệp im lặng một lúc lâu, cố gắng tiêu hóa hết những thông tin vừa nghe. Lời đề nghị này, nếu là thật, thì nó còn hơn cả một chiếc phao cứu sinh. Nó là một con thuyền lớn, vững chãi có thể đưa Vân Diệp ra biển khơi.
“Ông Quân,” cuối cùng Diệp cũng lên tiếng, giọng cô vẫn còn chút hoài nghi nhưng đã bớt đi vẻ phòng thủ. “Lời đề nghị này… thực sự rất tốt. Tốt đến mức tôi không dám tin. Tại sao lại là tôi? Tại sao lại là Vân Diệp? Sau tất cả những gì đã xảy ra, sau khi ông đã thấy xưởng lụa của tôi gần như không còn gì, tại sao ông lại quyết định đầu tư một cách nghiêm túc như vậy?”
Quân nhìn cô, một nụ cười nhẹ hiếm hoi xuất hiện trên môi. “Bởi vì, thưa cô Diệp, tôi là một doanh nhân. Và một doanh nhân giỏi sẽ không bao giờ bỏ qua một cơ hội đầu tư vào một sản phẩm có giá trị độc bản và một con người có tài năng thực sự. Đêm chung kết đó, cô không chỉ cho tôi thấy tài năng của cô, mà còn cho tôi thấy bản lĩnh và một ngọn lửa đam mê không thể bị dập tắt. Đó là những phẩm chất còn quý hơn cả vàng.”
Anh ngừng lại, rồi nói tiếp, giọng chân thành hơn: “Hơn nữa, tôi cũng muốn sửa chữa sai lầm của mình. Lần gặp đầu tiên, tôi đã nhìn cô và Vân Diệp qua lăng kính của một kẻ đi săn cơ hội. Nhưng màn trình diễn ‘Lửa thử lụa’ của cô đã cho tôi một bài học. M.S muốn xây dựng những thương hiệu bền vững, dựa trên những giá trị thật. Và Vân Diệp, dưới sự dẫn dắt của cô, hoàn toàn có thể trở thành một câu chuyện như vậy.”
“Nếu hợp tác,” Diệp hỏi, đi thẳng vào vấn đề cô quan tâm nhất, “M.S. sẽ can thiệp đến mức nào vào quá trình sáng tạo của tôi? Tôi không muốn Vân Diệp mất đi bản sắc, trở thành một sản phẩm được sản xuất hàng loạt theo ý muốn của thị trường, dù là thị trường cao cấp.”
“Tôi hiểu lo lắng của cô,” Quân đáp ngay. “Như tôi đã nói, cô là linh hồn của Vân Diệp. M.S sẽ không bao giờ yêu cầu cô tạo ra những sản phẩm đi ngược lại triết lý và giá trị cốt lõi của mình. Chúng tôi chỉ đưa ra định hướng thị trường, giúp cô điều chỉnh để sản phẩm phù hợp hơn với khách hàng quốc tế, nhưng sự sáng tạo và quyết định cuối cùng về mẫu mã, kỹ thuật vẫn thuộc về cô. Chúng ta sẽ có những buổi làm việc chung, thảo luận thẳng thắn để tìm ra tiếng nói chung. Hợp đồng cũng sẽ có những điều khoản rõ ràng để bảo vệ quyền tự chủ sáng tạo của cô.”
Diệp gật đầu. Cô bắt đầu cảm thấy tin tưởng hơn. “Về khoản nợ với dân làng, và viện phí của mẹ tôi…”
“Chúng tôi hiểu đó là ưu tiên của cô,” Quân nói. “Trong hợp đồng này, có một điều khoản về việc M.S sẽ ứng trước một phần vốn đầu tư ban đầu, đủ để cô giải quyết những vấn đề cấp bách đó. Chúng tôi xem đó là một phần trách nhiệm khi hợp tác cùng Vân Diệp để xây dựng lại niềm tin và cuộc sống cho cộng đồng xung quanh cô. Đó cũng là một phần trong chiến lược phát triển bền vững mà M.S hướng tới.”
Cuộc đối thoại thẳng thắn kéo dài gần hai tiếng đồng hồ. Diệp đặt ra rất nhiều câu hỏi, từ những điều khoản chi tiết trong việc kiểm soát chất lượng, quy trình định giá sản phẩm, cho đến việc đào tạo thợ và phát triển làng nghề Xá Vân. Quân và Khoa, người trợ lý của anh, đã kiên nhẫn giải thích từng điểm một, đưa ra những số liệu, những phân tích cụ thể.
Diệp nhận thấy một sự thay đổi rõ rệt ở Quân. Anh không còn là một nhà đầu tư lạnh lùng chỉ nhìn thấy con số. Anh thực sự lắng nghe, thực sự thấu hiểu những trăn trở của cô. Anh tôn trọng quá khứ của Vân Diệp, và anh nhìn thấy tiềm năng trong tương lai của nó.
Khi buổi nói chuyện kết thúc, Diệp cảm thấy một sự nhẹ nhõm và cả một niềm hy vọng lớn lao.
“Lời đề nghị này của ông,” cô nói, nhìn thẳng vào Quân, “tôi thấy được sự chân thành và một sự tôn trọng thực sự. Đây là một quyết định vô cùng quan trọng đối với tôi và cả gia đình. Tôi cần thời gian để đọc kỹ bản dự thảo này, và quan trọng nhất, là để thảo luận với mẹ và em trai tôi.”
“Tất nhiên rồi,” Quân đáp, đứng dậy. “Cô cứ suy nghĩ cẩn thận. Khoa sẽ để lại toàn bộ tài liệu và thông tin liên lạc của chúng tôi. Bất cứ lúc nào cô có thắc mắc, hoặc muốn điều chỉnh điều khoản nào, xin cứ tự nhiên liên hệ. Chúng tôi chờ tin của cô.”
Quân và Khoa rời đi. Diệp cầm trên tay bản dự thảo hợp đồng. Nó dày dặn, chi tiết, và khác một trời một vực so với tờ giấy mỏng manh mà Sơn đã từng đưa cho cô. Cô biết, đây có thể là một bước ngoặt thực sự. Một cơ hội để “Lụa Tái Sinh” không chỉ là một bộ sưu tập dự thi, mà là một con đường mới, một tương lai mới cho Vân Diệp, cho gia đình cô, và cho cả làng lụa Xá Vân. Nhưng quyết định cuối cùng, vẫn cần có sự đồng lòng của cả gia đình.
Comments
Post a Comment