Chương 42: Quyết định của gia đình
Chương 42: Quyết định của gia đình
Tối hôm đó, căn nhà nhỏ của Diệp sáng đèn hơn thường lệ. Sau bữa cơm tối giản dị nhưng ấm cúng, ba mẹ con cô quây quần bên chiếc bàn gỗ cũ kỹ giữa nhà. Trên bàn, bản dự thảo hợp đồng hợp tác với M.S được Diệp trải ra ngay ngắn. Đây là cuộc họp gia đình quan trọng nhất từ trước đến nay, một cuộc họp sẽ định đoạt tương lai của xưởng lụa Vân Diệp và của chính họ.
Bà Oanh, dù sức khỏe vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng tinh thần đã tỉnh táo và minh mẫn hơn nhiều. Bà ngồi thẳng lưng, ánh mắt nhìn vào bản hợp đồng với một sự cẩn trọng xen lẫn hy vọng. Minh ngồi bên cạnh mẹ, vẻ mặt nghiêm túc, cố gắng ra dáng một người đàn ông đã trưởng thành trong gia đình.
Diệp hít một hơi thật sâu, bắt đầu trình bày lại một cách chi tiết những điều khoản chính trong lời đề nghị của Quân. Cô nói về việc M.S sẽ đầu tư vốn để phục hồi xưởng, hỗ trợ marketing và tìm kiếm thị trường quốc tế. Cô nhấn mạnh đến việc Vân Diệp vẫn sẽ giữ được tên tuổi, bản sắc, và quan trọng nhất, cô sẽ giữ toàn quyền quyết định về mặt sáng tạo nghệ thuật. Cô cũng không quên đề cập đến cơ chế chia sẻ lợi nhuận 50/50 và cam kết của Quân về sự minh bạch tài chính. Đặc biệt, cô nhấn mạnh việc Quân sẵn sàng ứng trước một phần vốn để gia đình giải quyết những khó khăn trước mắt, bao gồm nợ nần của dân làng và viện phí cho mẹ.
Khi Diệp nói xong, một sự im lặng bao trùm căn phòng. Bà Oanh là người lên tiếng trước, giọng bà vẫn còn yếu nhưng rõ ràng.
“Lại là người thành phố, lại là những lời hứa hẹn,” bà khẽ thở dài, nỗi ám ảnh về Sơn vẫn còn đó. “Mẹ sợ lắm, Diệp à. Mẹ sợ lại một lần nữa… chúng ta lại đặt niềm tin nhầm chỗ.”
Diệp nắm lấy bàn tay gầy guộc của mẹ. “Con hiểu nỗi lo của mẹ. Con cũng đã từng sợ hãi như vậy. Nhưng ông Quân này khác hẳn Sơn, thưa mẹ. Những gì ông ấy làm ở cuộc thi ‘Tinh hoa Việt’, cách ông ấy vạch trần sự dối trá của Sơn và công nhận giá trị thực sự của lụa Vân Diệp, đã cho con thấy ông ấy là một người coi trọng sự thật và tài năng. Hơn nữa, bản hợp đồng này,” cô chỉ vào tập tài liệu, “nó rất chi tiết, rất rõ ràng, không giống như tờ giấy mỏng manh đầy những điều khoản mập mờ mà Sơn đã đưa cho chúng ta.”
Cô giải thích thêm về việc Quân cần đến cái “hồn” của Vân Diệp, cần đến tài năng và sự độc bản của cô, thứ mà tiền bạc không thể mua được, và Sơn chỉ có thể ăn cắp một cách vụng về. Điều đó tạo nên một thế cân bằng trong mối quan hệ hợp tác, chứ không phải là sự ban ơn hay lợi dụng.
Minh nãy giờ im lặng lắng nghe, lúc này mới lên tiếng: “Mẹ ơi, chị Diệp nói đúng đó. Con cũng thấy ông Quân này khác. Ông ấy nhìn chị Diệp với ánh mắt tôn trọng, chứ không phải như cái nhìn của Sơn. Con tin chị Diệp. Chị đã rất sáng suốt ở cuộc thi, thì lần này, con tin chị cũng sẽ có quyết định đúng đắn.”
Cậu bé quay sang chị: “Chị ơi, em thấy đây là một cơ hội rất tốt. Có tiền để trả nợ cho bà con, để mẹ chữa bệnh, và… và cả cho em nữa. Quan trọng nhất là chị vẫn được làm lụa theo cách của chị, vẫn được giữ lấy cái nghề của bố. Em ủng hộ chị.”
Lời nói của Minh như một sự khẳng định, tiếp thêm sức mạnh cho Diệp. Bà Oanh nhìn hai con, thấy được sự quyết tâm trong ánh mắt của Diệp và niềm tin của Minh. Nỗi sợ hãi trong lòng bà dần vơi đi, nhường chỗ cho một niềm hy vọng thận trọng.
“Nếu… nếu nó thật lòng muốn giúp đỡ gia đình mình, muốn vực dậy Vân Diệp một cách đàng hoàng tử tế…” bà Oanh ngập ngừng, “thì có lẽ… đây đúng là phúc đức mà tổ tiên để lại cho chúng ta sau bao nhiêu sóng gió.”
Diệp cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận được sự ủng hộ của mẹ và em trai. Nhưng cô biết, đây chưa phải là lúc để ăn mừng. Cô vẫn còn những trăn trở của riêng mình, những điều kiện mà cô muốn đặt ra để đảm bảo sự hợp tác này thực sự bền vững và giữ được cái “chất” của Vân Diệp.
Cô nói với mẹ và Minh: “Con cũng nghĩ đây là một cơ hội tốt. Nhưng con sẽ không chấp nhận một cách mù quáng. Con đã suy nghĩ rất kỹ. Nếu chúng ta hợp tác với M.S, con sẽ đưa ra một vài điều kiện của riêng mình.”
Cô bắt đầu trình bày những suy nghĩ đã được cô nghiền ngẫm suốt mấy ngày qua.
“Thứ nhất,” cô nói, giọng quả quyết, “về mặt sáng tạo, con phải có toàn quyền quyết định cuối cùng. Con sẵn sàng lắng nghe góp ý từ M.S về thị hiếu thị trường, nhưng không bao giờ được phép có sự can thiệp làm mất đi bản sắc, cái hồn riêng của lụa Vân Diệp. Con sẽ không tạo ra những sản phẩm chỉ để chạy theo những xu hướng nhất thời mà làm rẻ đi giá trị của di sản.”
“Thứ hai,” cô nhìn mẹ và Minh, ánh mắt cương nghị, “sự hợp tác này không chỉ là của riêng gia đình mình với M.S. Nó phải mang lại lợi ích thiết thực cho cả làng Xá Vân. Con muốn trong hợp đồng phải có một cam kết rõ ràng về việc M.S sẽ đầu tư một phần lợi nhuận hoặc một quỹ riêng để đào tạo nghề cho lớp trẻ trong làng, tạo công ăn việc làm ổn định cho bà con, và thu mua nguyên liệu địa phương với giá cả hợp lý. Chúng ta đã mang nợ ân tình của dân làng, và đây là cách để chúng ta đền đáp một cách bền vững.”
“Thứ ba, con yêu cầu sự minh bạch tuyệt đối trong mọi vấn đề tài chính và quản lý. Phải có những buổi họp định kỳ, những báo cáo rõ ràng để con và đại diện của làng (nếu cần) có thể cùng giám sát.”
“Và cuối cùng,” cô dừng lại một chút, “con muốn có một giai đoạn thử nghiệm ban đầu, có thể là sáu tháng hoặc một năm. Trong giai đoạn này, chúng ta sẽ cùng nhau thực hiện một vài dự án nhỏ để xem xét sự hòa hợp và hiệu quả. Nếu mọi việc suôn sẻ, chúng ta mới tiến tới những cam kết dài hạn hơn.”
Bà Oanh và Minh lắng nghe từng lời của Diệp. Họ nhìn thấy ở cô không còn là một cô gái chỉ biết cúi đầu bên khung cửi, mà là một người phụ nữ trưởng thành, mạnh mẽ, có tầm nhìn và đầy trách nhiệm.
Bà Oanh nắm lấy tay con gái, đôi mắt rưng rưng. “Con đã lớn khôn thật rồi, Diệp ạ. Mẹ tự hào về con. Cứ làm những gì con cho là đúng để giữ lấy nghề, giữ lấy cái tâm của mình, và để không phụ lòng tin của mọi người. Mẹ hoàn toàn tin tưởng ở quyết định của con.”
Minh cũng gật đầu lia lịa. “Chị cứ quyết định đi, em sẽ luôn ở bên cạnh ủng hộ chị.”
Có được sự đồng lòng của cả gia đình, Diệp cảm thấy như trút được một gánh nặng lớn. Ngay sáng hôm sau, cô gọi điện thoại cho Khoa, trợ lý của Quân, hẹn một cuộc gặp để trao đổi thêm về các điều khoản.
Vài ngày sau, tại văn phòng của M.S, Diệp ngồi đối diện với Quân. Lần này, cô không còn sự rụt rè hay mặc cảm. Cô trình bày một cách rõ ràng, mạch lạc những điều kiện mà cô và gia đình đã thống nhất.
Quân lắng nghe rất chăm chú, không ngắt lời. Khi Diệp nói xong, anh nhìn cô một lúc lâu, rồi mỉm cười. Một nụ cười không còn vẻ lạnh lùng, mà là sự khâm phục và hài lòng.
“Cô Diệp,” anh nói, “những điều kiện của cô không chỉ hợp lý, mà còn cho thấy tầm nhìn và trách nhiệm của một người chủ thực sự. M.S hoàn toàn đồng ý với những đề xuất này. Chúng tôi sẵn sàng điều chỉnh lại bản dự thảo hợp đồng để phản ánh đầy đủ những yêu cầu của cô. Tôi tin rằng, với sự rõ ràng và cam kết mạnh mẽ từ cả hai phía ngay từ đầu, sự hợp tác của chúng ta sẽ thực sự bền vững và mang lại những giá trị vượt xa cả lợi nhuận kinh doanh.”
Anh chìa tay ra. “Chào mừng đối tác Nguyễn Thị Diệp. Tôi rất mong chờ được cùng cô viết nên một chương mới cho lụa Vân Diệp và cho cả ngành thủ công Việt Nam.”
Diệp mỉm cười, bắt lấy tay Quân. Cái bắt tay lần này không còn sự gượng gạo hay dò xét. Nó là cái bắt tay của hai đối tác thực sự, cùng nhìn về một hướng, sẵn sàng cho một hành trình mới đầy thử thách nhưng cũng tràn ngập hy vọng. Quyết định của gia đình đã mở ra một con đường, và Diệp biết rằng, cô sẽ không để bất kỳ ai phải thất vọng.
Comments
Post a Comment