Chương 43: Viên gạch đầu tiên cho ngày mới

 Chương 43: Viên gạch đầu tiên cho ngày mới

Bản hợp đồng hợp tác chính thức giữa Xưởng lụa Vân Diệp và Tập đoàn Thời trang M.S được ký kết một tuần sau đó, không phải tại văn phòng hào nhoáng của M.S, mà là ngay tại gian nhà chính của xưởng lụa ở làng Xá Vân. Buổi ký kết diễn ra giản dị nhưng trang trọng. Bà Oanh, trong tà áo dài lụa cũ nhưng phẳng phiu, run run đặt bút ký bên cạnh chữ ký mạnh mẽ, quyết đoán của Diệp. Minh đứng sau lưng mẹ và chị, đôi mắt ánh lên niềm tự hào. Quân, đại diện cho M.S, cũng ký tên mình với một nụ cười chân thành. Cái bắt tay lần này giữa anh và Diệp không còn sự dò xét, mà là sự tin cậy của những người đồng hành.

Ngay sau khi hợp đồng được ký, những thay đổi tích cực bắt đầu diễn ra. Khoản vốn đầu tư đầu tiên từ M.S được chuyển vào tài khoản chung của liên doanh “Vân Diệp – M.S”. Việc đầu tiên Diệp làm là cùng Minh lập một danh sách chi tiết những khoản nợ còn lại của dân làng. Cô tự tay mang tiền đến từng nhà, không chỉ trả đủ số tiền gốc đã mất, mà còn kèm theo một chút lãi tượng trưng, gọi là “lời xin lỗi và cảm ơn” của gia đình. Hành động này của Diệp khiến cả làng Xá Vân vô cùng cảm kích. Niềm tin đã hoàn toàn được khôi phục, và sự kính trọng họ dành cho cô gái trẻ càng thêm sâu sắc. Phần còn lại của số tiền được dùng để thanh toán toàn bộ viện phí cho bà Oanh và đảm bảo một quỹ dự phòng cho việc chăm sóc sức khỏe lâu dài của bà.

Tiếp đó, kế hoạch tái thiết xưởng Vân Diệp được khởi động. Diệp và Quân, cùng với một kiến trúc sư trẻ được M.S cử về, đã có nhiều buổi làm việc căng thẳng nhưng đầy hứng khởi. Diệp không muốn biến xưởng lụa thành một nhà máy hiện đại vô hồn. Cô muốn giữ lại nét kiến trúc truyền thống, cái không khí mộc mạc, ấm cúng đã gắn bó với bao thế hệ.

“Xưởng này không chỉ là nơi làm việc, nó là linh hồn của Vân Diệp,” Diệp kiên quyết nói với kiến trúc sư khi anh ta đề xuất phá bỏ khu nhà ngang cũ để xây dựng một dãy nhà xưởng mới bằng kính và thép. “Mọi thay đổi phải tôn trọng điều đó. Chúng ta có thể sửa chữa, nâng cấp, nhưng không được phá bỏ đi quá khứ.”

Quân lắng nghe và hoàn toàn ủng hộ quan điểm của Diệp. Anh hiểu rằng, giá trị của Vân Diệp không chỉ nằm ở sản phẩm, mà còn ở câu chuyện, ở không gian văn hóa mà nó được tạo ra. Cuối cùng, họ thống nhất một phương án cải tạo hài hòa: giữ lại toàn bộ cấu trúc nhà gỗ cổ, gia cố lại những chỗ đã xuống cấp, mở rộng thêm cửa sổ để đón nhiều ánh sáng tự nhiên và cải thiện hệ thống thông gió. Khu xưởng nhuộm được xây mới hoàn toàn ở phía sau, rộng rãi hơn, với những bể nhuộm lớn hơn được thiết kế khoa học để dễ dàng kiểm soát nhiệt độ, nhưng vẫn ưu tiên sử dụng các phương pháp gia nhiệt truyền thống bằng củi lửa.

Ba chiếc khung cửi lớn bị bỏ không lâu nay được lau chùi, bảo dưỡng và đặt lại vào vị trí trang trọng nhất. M.S đầu tư thêm hai chiếc khung dệt mới, hiện đại hơn một chút về mặt công thái học, giúp giảm bớt sự nặng nhọc cho người thợ, nhưng vẫn đảm bảo kỹ thuật dệt thủ công. Một góc nhỏ của xưởng được thiết kế thành một “phòng sáng tạo” riêng cho Diệp, nơi cô có thể yên tĩnh nghiên cứu, thử nghiệm những ý tưởng mới cho dòng “Lụa Tái Sinh”. Phía trước nhà, gian phòng khách cũ được sửa sang lại thành một không gian trưng bày nhỏ, ấm cúng, nơi khách đến có thể chiêm ngưỡng những tác phẩm lụa và nghe câu chuyện về lịch sử của Vân Diệp.

Quá trình tái thiết xưởng được giao cho chính những người thợ xây trong làng, tạo thêm công ăn việc làm cho họ. Không khí ở Xá Vân trở nên nhộn nhịp hơn hẳn. Tiếng đục đẽo, tiếng nói cười vang vọng khắp nơi. Mọi người cùng chung tay, góp sức, không chỉ vì tiền công, mà còn vì họ cảm nhận được một sự hồi sinh thực sự của làng nghề.

Song song với việc xây dựng lại cơ sở vật chất, Diệp bắt đầu mở một lớp dạy nghề nhỏ. Với sự hỗ trợ tài chính từ M.S, cô mời lại những nghệ nhân dệt cao tuổi còn lại trong làng, những người bạn của cha cô khi xưa, cùng cô truyền dạy kỹ thuật cho lớp trẻ. Ban đầu chỉ có vài ba đứa trẻ tò mò đến học, nhưng dần dần, nhìn thấy sự đổi thay của xưởng Vân Diệp, nhìn thấy tương lai của nghề lụa không còn mờ mịt, nhiều thanh niên trong làng cũng bắt đầu xin theo học.

Tiếng thoi đưa lách cách, sau bao ngày im lặng, cuối cùng cũng đã vang lên đều đặn trong xưởng Vân Diệp. Nó chưa rộn rã như xưa, nhưng mỗi một tiếng động là một dấu hiệu của sự sống đang trở lại. Diệp đứng giữa xưởng, nhìn những viên gạch đầu tiên được đặt xuống cho khu nhà nhuộm mới, lòng cô ngập tràn một niềm xúc động. Con đường phía trước còn rất dài, nhưng những nền móng vững chắc cho một ngày mai tươi sáng đã bắt đầu được dựng xây.

Đọc chương tiếp theo.

👉 Nghe giọng đọc cảm xúc tại:  

Comments

Popular posts from this blog

Lửa Thử Lụa – Chương 01: Xưởng lụa "Vân Diệp"

Mục lục truyện – Lửa Thử Lụa – Truyện ngôn tình hiện đại cảm động (48 chương)

Mục lục truyện - Bàn Cờ Đế Vương - Truyện Ngôn Tình Ngắn