Chương 45: Trái tim khỏe mạnh
Chương 45: Trái tim khỏe mạnh
Sau gần một năm kể từ ngày bản hợp đồng lịch sử giữa Vân Diệp và M.S được ký kết, xưởng lụa Xá Vân đã thực sự thay da đổi thịt. Nó không chỉ được sửa sang, nâng cấp về cơ sở vật chất, mà quan trọng hơn, không khí làm việc và tinh thần của những người thợ đã hoàn toàn khác. Những đơn hàng đầu tiên mang thương hiệu “Vân Diệp by M.S”, kết hợp giữa dòng “Di Sản Vân Diệp” tinh túy và dòng “Lụa Tái Sinh” độc đáo của Diệp, đã bắt đầu được xuất đi những thị trường khó tính như Nhật Bản, Pháp, và nhận được những phản hồi vô cùng tích cực.
Diệp đã có thể trả hết nợ cho dân làng từ những khoản lợi nhuận ban đầu. Lời hứa về việc hỗ trợ đào tạo nghề và tạo công ăn việc làm cho người dân Xá Vân cũng đang dần được thực hiện. Bà Oanh, nhờ được chăm sóc y tế chu đáo và tinh thần thoải mái, sức khỏe đã hồi phục đáng kể. Bà lại có thể ngồi bên khung cửi, tuy không còn dệt những tấm lụa lớn, nhưng việc chỉ dạy cho lớp thợ trẻ cũng khiến bà tìm lại được niềm vui.
Nhưng có một nỗi lo, một gánh nặng vẫn luôn canh cánh trong lòng Diệp: trái tim của Minh.
Với sự hỗ trợ tài chính từ M.S và những khoản thu nhập đầu tiên của liên doanh, Diệp đã có đủ điều kiện để đưa Minh đến bệnh viện tim mạch hàng đầu ở thành phố để tiến hành kiểm tra tổng thể. Các bác sĩ sau khi hội chẩn đã đưa ra kết luận: Minh bị thông liên thất bẩm sinh, một khuyết tật có thể sửa chữa hoàn toàn bằng phẫu thuật, nhưng đây là một ca mổ phức tạp, đòi hỏi trình độ chuyên môn cao và trang thiết bị hiện đại.
“Nếu phẫu thuật thành công,” vị giáo sư đầu ngành nói với Diệp, “cháu nó sẽ có một trái tim hoàn toàn khỏe mạnh, có thể chạy nhảy, vui chơi, và sống một cuộc đời bình thường như bao đứa trẻ khác.”
Một cuộc đời bình thường. Đó là tất cả những gì Diệp ao ước cho em trai mình.
Ngày Minh nhập viện để chuẩn bị cho ca phẫu thuật là một ngày đầy lo lắng. Bà Oanh ở nhà không yên, dù Diệp đã khuyên mẹ nên nghỉ ngơi. Diệp thu xếp công việc ở xưởng, giao lại cho những người thợ cả mà cô tin tưởng nhất, rồi cùng Minh lên thành phố.
Trong phòng bệnh tiện nghi, sạch sẽ do M.S thu xếp, Minh dù có chút sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn. “Chị đừng lo,” cậu bé nói, nắm lấy tay chị. “Em sẽ không sao đâu. Sau này em khỏe rồi, em sẽ phụ chị dệt những tấm lụa thật lớn, thật đẹp.”
Diệp mỉm cười, xoa đầu em. “Ừ, chị tin em. Em phải thật khỏe mạnh, để còn thực hiện lời hứa đó.”
Quân cũng có mặt ở bệnh viện vào ngày Minh làm thủ tục. Anh không nói nhiều, chỉ lặng lẽ đảm bảo rằng mọi thứ được chuẩn bị một cách tốt nhất, từ đội ngũ y bác sĩ cho đến các điều kiện chăm sóc. Anh nói với Diệp: “Mọi chi phí và thủ tục tốt nhất đã được M.S. thu xếp. Cô chỉ cần tập trung lo cho Minh. Đây không chỉ là trách nhiệm của riêng cô, mà còn là một phần trong cam kết của chúng tôi đối với sự phát triển bền vững của Vân Diệp và những người gắn bó với nó.”
Sự tận tâm và chu đáo của Quân, vượt ra ngoài khuôn khổ của một mối quan hệ kinh doanh đơn thuần, khiến Diệp vô cùng cảm kích.
Ngày Minh được đẩy vào phòng phẫu thuật, cả Diệp và bà Oanh (đã được Minh nằng nặc đòi chị đưa lên cùng) đều đứng ngồi không yên ngoài hành lang. Ánh đèn đỏ của phòng mổ như một con mắt khổng lồ, nhìn xoáy vào nỗi lo sợ của họ. Thời gian trôi đi chậm chạp, nặng nề. Mỗi một phút giây là một sự tra tấn.
Diệp ngồi đó, chắp tay cầu nguyện. Cô nhớ lại những ngày tháng cơ cực, nhớ lại lời hứa với người cha đã khuất rằng sẽ chăm sóc cho mẹ và em. Cô nhớ lại những đêm thức trắng lo lắng cho những cơn khó thở của Minh, những lần phải vội vã đưa em đi trạm xá xã giữa đêm khuya. Nếu ca phẫu thuật này thành công, đó sẽ là một phép màu, một sự giải thoát cho tất cả những gánh nặng mà cô đã mang trên vai bấy lâu nay.
Bà Oanh cũng không ngừng lẩm nhẩm khấn vái. Nỗi lo cho đứa cháu trai bệnh tật đã theo bà suốt mười mấy năm trời. Hôm nay, bà hy vọng tất cả sẽ được chấm dứt.
Năm tiếng đồng hồ trôi qua dài như cả một thế kỷ.
Cuối cùng, cánh cửa phòng phẫu thuật cũng mở. Vị giáo sư, người trực tiếp mổ cho Minh, bước ra, gương mặt có chút mệt mỏi nhưng ánh mắt lại ánh lên sự nhẹ nhõm.
Diệp và bà Oanh vội lao tới. “Bác sĩ, cháu Minh… cháu nó sao rồi ạ?”
Vị giáo sư gỡ khẩu trang, mỉm cười hiền hậu. “Chúc mừng gia đình. Ca phẫu thuật đã thành công tốt đẹp. Chúng tôi đã vá lại lỗ thông liên thất cho cháu. Tim của cháu Minh bây giờ đã hoạt động gần như hoàn hảo. Cháu sẽ cần thời gian để hồi phục, khoảng một vài tháng, nhưng tiên lượng rất tốt. Sau này, cháu hoàn toàn có thể có một cuộc sống bình thường, khỏe mạnh.”
“Thật… thật không ạ?” Diệp lắp bắp, không dám tin vào tai mình.
“Thật chứ,” bác sĩ khẳng định. “Gia đình có thể yên tâm rồi.”
Diệp không còn đứng vững được nữa. Cô ngồi thụp xuống chiếc ghế gần đó, hai tay ôm mặt, và những giọt nước mắt hạnh phúc bắt đầu tuôn rơi. Gánh nặng lớn nhất, nỗi lo sợ kinh khủng nhất trong lòng cô, cuối cùng cũng đã được gỡ bỏ. Cô đã làm được. Cô đã giữ được lời hứa với cha.
Bà Oanh cũng bật khóc thành tiếng, tay chắp lại cảm ơn bác sĩ rối rít. Niềm vui quá lớn khiến bà không nói nên lời.
Khi Minh được đẩy ra từ phòng hồi sức, cậu bé vẫn còn yếu, nhưng đã có thể mỉm cười với chị và bà. Diệp nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của em, cảm nhận được sự ấm áp và nhịp đập đều đặn của một trái tim vừa được tái sinh.
Những ngày sau đó là những ngày của sự chăm sóc và hy vọng. Minh hồi phục rất nhanh, nhanh hơn cả dự kiến của bác sĩ. Chỉ sau một tuần, cậu đã có thể ngồi dậy, nói chuyện vui vẻ. Và một tháng sau, cậu được xuất viện.
Ngày Minh trở về làng Xá Vân, cả làng như mở hội. Mọi người ra đón, chúc mừng. Họ không chỉ mừng cho Minh, mà còn mừng cho Diệp, cho gia đình cô. Nhìn thấy Minh khỏe mạnh, chạy nhảy tung tăng trên sân nhà, một điều mà trước đây cậu không bao giờ làm được, Diệp cảm thấy một niềm hạnh phúc viên mãn.
Gánh nặng lớn nhất trong lòng cô đã được trút bỏ. Giờ đây, cô có thể toàn tâm toàn ý dồn sức cho việc phát triển xưởng lụa Vân Diệp. Trái tim của Minh đã khỏe mạnh, và Diệp tin rằng, trái tim của Vân Diệp, trái tim của làng nghề, cũng sẽ đập những nhịp đập mạnh mẽ, đầy sức sống trong một tương lai không xa. Con đường tơ lụa phía trước vẫn còn nhiều thử thách, nhưng cô đã sẵn sàng, với một trái tim nhẹ nhõm và một niềm tin vững chắc vào ngày mai.
Comments
Post a Comment