Chương 46: Bộ sưu tập "Tái sinh"

 Chương 46: Bộ sưu tập "Tái sinh"

Gần một năm trôi qua kể từ ngày Minh được phẫu thuật thành công. Đó là một năm của sự hồi phục, không chỉ cho trái tim của Minh, mà còn cho cả xưởng lụa Vân Diệp và làng Xá Vân. Dưới sự đầu tư chiến lược của M.S và bàn tay khéo léo, tâm huyết của Diệp, Vân Diệp đã thực sự lột xác. Xưởng cũ được sửa sang lại khang trang nhưng vẫn giữ được nét cổ kính. Những khung cửi mới xen lẫn những khung cửi cổ đã hoạt động không ngừng nghỉ. Lớp học nghề do Diệp và những nghệ nhân cao tuổi trong làng đứng lớp đã thu hút gần hai chục thanh niên, thiếu nữ Xá Vân theo học, tiếng nói cười, tiếng thoi đưa lại rộn rã khắp xóm.

Quan trọng nhất, sau nhiều tháng miệt mài nghiên cứu, sáng tạo và hoàn thiện, bộ sưu tập hợp tác đầu tiên mang tên “Vân Diệp by M.S” đã sẵn sàng để ra mắt công chúng. Và không có một sân khấu nào xứng đáng hơn Tuần lễ Thời trang Quốc tế Việt Nam – một trong những sự kiện thời trang danh giá và được mong chờ nhất trong năm. M.S, với vị thế của mình, đã không mấy khó khăn để giành được một suất trình diễn đặc biệt cho bộ sưu tập này, một bộ sưu tập mang chính cái tên đã làm nên bước ngoặt cho Diệp: “Tái Sinh”.

Những ngày cuối cùng trước buổi trình diễn, không khí tại xưởng Vân Diệp và cả văn phòng M.S đều vô cùng khẩn trương. Diệp gần như ăn ngủ tại xưởng. Cô tỉ mỉ kiểm tra từng đường kim mũi chỉ trên mỗi bộ trang phục, tự tay chỉnh sửa những chi tiết cuối cùng. Các thiết kế lần này không chỉ dừng lại ở những bức tranh lụa hay những chiếc khăn. Với sự tư vấn của đội ngũ thiết kế từ M.S, Diệp đã mạnh dạn thử nghiệm những phom dáng áo dài cách tân, những chiếc đầm dạ hội bay bổng và cả những bộ trang phục ứng dụng đời thường, tất cả đều thấm đẫm triết lý “Tái Sinh”.

Minh, giờ đây đã là một chàng trai mười sáu tuổi khỏe mạnh, cao lớn, trở thành cánh tay phải đắc lực của chị. Cậu không chỉ giúp chị quản lý sổ sách, liên hệ với các nhà cung cấp nguyên liệu sạch mà M.S giới thiệu, mà còn bắt đầu thể hiện năng khiếu mỹ thuật của mình trong việc phác thảo ý tưởng và phối màu. Bà Oanh, dù không còn trực tiếp đứng máy dệt, nhưng vẫn là người cố vấn tinh thần, người giữ lửa cho những giá trị truyền thống trong từng tác phẩm.

Các cuộc họp giữa Diệp và đội ngũ của Quân diễn ra thường xuyên. Vẫn có những tranh luận, những khác biệt trong quan điểm giữa một nghệ nhân nặng lòng với di sản và một đội ngũ kinh doanh nhạy bén với thị trường. Nhưng giờ đây, những tranh luận đó luôn mang tính xây dựng, dựa trên sự tôn trọng và một mục tiêu chung. Quân thường là người đưa ra những quyết định cuối cùng, nhưng anh luôn lắng nghe và thường xuyên ủng hộ những đề xuất của Diệp nhằm giữ gìn bản sắc của Vân Diệp. Anh hiểu rằng, chính sự độc đáo và câu chuyện của “Lụa Tái Sinh” mới là yếu tố quyết định sự thành công của bộ sưu tập này.

Rồi ngày trọng đại cũng đến.

Sàn diễn của Tuần lễ Thời trang Quốc tế Việt Nam được đặt tại một trung tâm hội nghị hiện đại bậc nhất. Ánh đèn sân khấu rực rỡ, hàng ghế khán giả chật kín những tên tuổi lớn trong ngành thời trang, các doanh nhân, ngôi sao giải trí và đông đảo phóng viên báo đài.

Phía sau cánh gà, không khí căng như dây đàn. Diệp, trong một chiếc áo dài lụa màu xanh rêu trầm do chính tay mình thiết kế, đang kiểm tra lại từng bộ trang phục lần cuối. Cô hít một hơi thật sâu. Đây là khoảnh khắc mà cả đời cô chưa từng dám mơ tới. Cô không còn là cô gái nhà quê thất thế, mà là một nhà thiết kế sắp trình làng bộ sưu tập đầu tay trên một sân khấu danh giá. Minh đứng bên cạnh, nắm chặt tay chị, truyền cho chị một sự động viên thầm lặng. Quân cũng có mặt, anh chỉ khẽ gật đầu với Diệp, một cái gật đầu chứa đựng sự tin tưởng.

Ánh đèn sân khấu phụt tắt, rồi từ từ bừng sáng trở lại. Một giọng nói trầm ấm vang lên, giới thiệu về bộ sưu tập “Tái Sinh” của thương hiệu “Vân Diệp by M.S” và câu chuyện đặc biệt của nhà thiết kế Nguyễn Thị Diệp.

Tiếng nhạc nổi lên, không phải là những giai điệu điện tử thời thượng, mà là một bản hòa tấu mộc mạc của đàn tranh, sáo trúc, xen lẫn tiếng nước chảy róc rách và tiếng gió thổi qua kẽ lá, gợi nhớ về không gian yên bình của làng lụa Xá Vân.

Người mẫu đầu tiên bước ra. Cô khoác trên mình một chiếc áo dài được làm từ kỹ thuật “vá lụa” đặc trưng của Diệp. Nhiều mảnh lụa với các sắc độ khác nhau của màu chàm lam, từ xanh nhạt như mây khói đến xanh thẫm như đêm sâu, được kết nối lại với nhau bằng những đường chỉ bạc nổi tinh tế, tạo thành một tổng thể hài hòa đến bất ngờ. Tà áo dài như một bức tranh thủy mặc, kể câu chuyện về sự chuyển mình của đất trời.

Tiếp theo đó là hàng loạt những thiết kế khác. Những chiếc đầm dạ hội được may từ lụa vân nhuộm màu đỏ son, nhưng không phải là một màu đỏ rực cháy, mà là một màu đỏ có chiều sâu, có những ánh sậm tự nhiên của gỗ vang, tượng trưng cho ngọn lửa âm ỉ không bao giờ tắt. Những chiếc áo khoác lụa mỏng được nhuộm loang màu vàng hoa hòe và xanh lá mạ, gợi nhớ về những cánh đồng quê hương.

Đặc biệt, có những thiết kế mà Diệp đã mạnh dạn kết hợp lụa với những chất liệu tự nhiên khác như sợi đay, sợi gai, tạo nên một vẻ đẹp vừa mộc mạc, gần gũi, lại vừa độc đáo, hiện đại. Triết lý “Tái Sinh” không chỉ nằm ở việc sử dụng lụa vụn, mà còn ở việc làm sống lại những giá trị truyền thống trong một hơi thở mới.

Mỗi bộ trang phục là một câu chuyện. Câu chuyện về sự đổ nát và đứng dậy. Câu chuyện về việc tìm thấy vẻ đẹp trong những điều không hoàn hảo. Câu chuyện về sự hòa quyện giữa con người và thiên nhiên.

Khán giả như bị cuốn theo từng bước chân của người mẫu, từng thiết kế độc đáo. Ban đầu là sự tò mò, rồi đến ngạc nhiên, và cuối cùng là sự thán phục. Họ chưa từng thấy một bộ sưu tập nào như vậy. Nó không cố gắng chạy theo những xu hướng hào nhoáng. Nó có một ngôn ngữ riêng, một cái hồn riêng, một sức mạnh nội tâm chạm đến cảm xúc của người xem.

Phần cuối của buổi trình diễn, người mẫu vedette bước ra trong một thiết kế áo dài đặc biệt. Tà áo được làm từ hàng trăm mảnh lụa nhỏ nhất, đủ màu sắc, được Diệp và những người thợ Xá Vân kiên nhẫn khâu tay lại với nhau trong suốt nhiều tháng trời. Nó giống như một bức tranh ghép khổng lồ, mỗi mảnh ghép là một ký ức, một nỗi đau, một hy vọng. Nhưng khi tất cả kết hợp lại, nó tạo nên một tổng thể rực rỡ, một cầu vồng sau cơn mưa. Tác phẩm mang tên “Khúc Hoan Ca Của Lụa”.

Khi người mẫu cuối cùng đi vào, Diệp, theo sự sắp đặt của đạo diễn sân khấu, bước ra từ phía cánh gà. Cô không đi một mình. Bên cạnh cô là Minh, và phía sau là năm người thợ giỏi nhất của xưởng Vân Diệp, những người đã cùng cô ngày đêm tạo nên bộ sưu tập này. Họ mặc những bộ áo dài lụa truyền thống của làng, gương mặt rạng ngời niềm tự hào.

Cả khán phòng đứng dậy vỗ tay. Một tràng pháo tay kéo dài không dứt. Họ không chỉ vỗ tay cho những thiết kế tuyệt đẹp. Họ vỗ tay cho câu chuyện truyền cảm hứng, cho tài năng, nghị lực và sự chân thật của Nguyễn Thị Diệp. Họ vỗ tay cho sự hồi sinh của một làng nghề, cho vẻ đẹp đích thực của di sản Việt Nam.

Diệp đứng trên sân khấu, giữa muôn vàn ánh đèn và tiếng vỗ tay, mắt cô nhòa đi vì xúc động. Cô nhìn thấy Minh đang mỉm cười với mình. Cô nhìn thấy những người thợ Xá Vân đang rơm rớm nước mắt. Và cô nhìn thấy Quân, đang ngồi ở hàng ghế đầu, cũng đang vỗ tay, ánh mắt anh ánh lên một sự hài lòng và tôn trọng chân thành.

Bộ sưu tập “Tái Sinh” đã thực sự được tái sinh trên sân khấu danh giá này. Nó không chỉ là một thành công của riêng Diệp, mà là thành công của cả một tập thể, của sự hợp tác giữa trái tim người nghệ sĩ và tầm nhìn của một doanh nhân. Con đường tơ lụa của Vân Diệp đã thực sự rộng mở, hứa hẹn một tương lai rực rỡ phía trước.

Đọc chương tiếp theo.

👉 Nghe giọng đọc cảm xúc tại:  

Comments

Popular posts from this blog

Lửa Thử Lụa – Chương 01: Xưởng lụa "Vân Diệp"

Mục lục truyện – Lửa Thử Lụa – Truyện ngôn tình hiện đại cảm động (48 chương)

Mục lục truyện - Bàn Cờ Đế Vương - Truyện Ngôn Tình Ngắn