Chương 47: Vị thế mới

 Chương 47: Vị thế mới

Ánh đèn sân khấu đã tắt, nhưng hào quang của đêm diễn ra mắt bộ sưu tập “Tái Sinh” dường như vẫn còn bao trùm lấy Diệp. Phía sau cánh gà, không khí vẫn còn náo nhiệt. Cô không còn là một thí sinh vô danh lặng lẽ ở một góc. Rất nhiều người đang tiến về phía cô: những nhà báo, những nhiếp ảnh gia, các nhà phê bình thời trang, và cả những nhà thiết kế khác từng là đối thủ của cô trong cuộc thi.

“Nhà thiết kế Nguyễn Thị Diệp, xin chúc mừng cô với một bộ sưu tập quá ấn tượng!” “Câu chuyện của ‘Lụa Tái Sinh’ thực sự đã chạm đến trái tim của chúng tôi. Cô có thể chia sẻ thêm về nguồn cảm hứng của mình không?” “Thưa cô Diệp, liệu dòng sản phẩm này có được sản xuất thương mại không? Chúng tôi rất muốn được giới thiệu nó đến độc giả của mình.”

Hàng loạt câu hỏi, những lời khen ngợi, những ánh đèn flash chớp nháy liên tục. Diệp, dù có chút choáng ngợp trước sự quan tâm đột ngột này, nhưng không còn vẻ rụt rè, bối rối như trước. Cô đứng thẳng người, mỉm cười nhẹ nhàng, và trả lời từng câu hỏi một cách từ tốn, rành rọt.

Cô nói về triết lý của “Lụa Tái Sinh”, về vẻ đẹp của sự không hoàn hảo, về nỗ lực làm sống lại những giá trị truyền thống trong một hơi thở mới. Cô không chỉ nói về kỹ thuật, cô nói về cảm xúc, về câu chuyện của những người thợ làng Xá Vân, về tình yêu mà cô dành cho từng sợi tơ, từng màu nhuộm. Cô không cố gắng tỏ ra cao siêu hay hào nhoáng. Sự chân thành và mộc mạc trong từng lời nói của cô lại càng khiến người nghe thêm phần cảm phục.

“Đây không phải là thành công của riêng tôi,” Diệp nói khi một nhà báo hỏi về cảm xúc của cô. “Mà là thành công của cả một tập thể, của những người thợ ở làng lụa Xá Vân đã cùng tôi ngày đêm làm nên bộ sưu tập này, của mẹ tôi, người đã truyền lại cho tôi ngọn lửa nghề, và của cả những người đã tin tưởng, tạo điều kiện cho ‘Vân Diệp’ có cơ hội được tái sinh.” Cô ý tứ nhìn về phía Minh đang đứng cạnh, và cả về phía Quân, người cũng đang tiến lại gần.

Mọi người bắt đầu nhận ra, cô gái trẻ đứng trước mặt họ không còn là một thí sinh đang cố gắng giành giải, mà là một nhà thiết kế thực thụ, một nghệ sĩ có tầm nhìn và một câu chuyện độc đáo. Thương hiệu “Vân Diệp by M.S” sau đêm nay chắc chắn sẽ là một cái tên được nhắc đến nhiều trong giới mộ điệu. Sự hợp tác giữa một làng nghề truyền thống và một tập đoàn thời trang lớn, giữa một nghệ nhân trẻ và một doanh nhân sắc sảo, đã bắt đầu hé lộ những tiềm năng to lớn.

Khi đám đông phóng viên đã thưa dần, Quân mới có dịp tiến lại gần Diệp. Anh không còn giữ vẻ lạnh lùng thường thấy. Ánh mắt anh nhìn cô có sự nể phục và một chút gì đó ấm áp hơn.

“Diệp,” anh gọi tên cô một cách thân mật hơn, không còn là “cô Diệp” mang tính công việc. “Em đã làm được một điều phi thường. Em không chỉ trình diễn một bộ sưu tập, em đã kể một câu chuyện lay động lòng người và khẳng định được giá trị của di sản theo một cách không ai ngờ tới. Ngay cả tôi cũng phải bất ngờ trước sức mạnh của sự chân thật mà em mang lên sân khấu.”

Diệp khẽ mỉm cười. “Cảm ơn anh, anh Quân. Nếu không có sự tin tưởng và đầu tư của anh và M.S, thì ‘Tái Sinh’ sẽ không thể có được ngày hôm nay. Anh đã cho Vân Diệp một cơ hội thứ hai.”

“Không hẳn,” Quân lắc đầu. “Chính em đã tự tạo ra cơ hội cho mình. M.S chỉ là người đồng hành, cung cấp một nền tảng vững chắc hơn. Tài năng, câu chuyện và linh hồn của Vân Diệp vẫn luôn nằm ở em.”

Họ im lặng nhìn nhau trong giây lát. Một sự thấu hiểu không cần lời nói đã hình thành giữa hai con người đến từ hai thế giới tưởng chừng như hoàn toàn khác biệt. Ánh mắt của Diệp không còn sự e dè hay phòng thủ. Ánh mắt của Quân không còn sự dò xét hay toan tính. Giờ đây, đó là ánh mắt của hai đối tác thực sự, hai người đồng hành đang cùng nhìn về một chặng đường dài phía trước, một con đường tơ lụa mới mà họ sẽ cùng nhau xây dựng.

“Phản hồi từ các nhà phân phối quốc tế và các tạp chí thời trang lớn sau đêm diễn rất tích cực,” Quân thông báo, giọng trở lại vẻ chuyên nghiệp. “Họ đặc biệt ấn tượng với tính độc bản và câu chuyện của ‘Lụa Tái Sinh’. Chúng ta cần nhanh chóng chuẩn bị cho việc sản xuất những đơn hàng đầu tiên. Sẽ có rất nhiều việc phải làm.”

Diệp gật đầu. “Em hiểu. Em và những người thợ ở Xá Vân đã sẵn sàng.”

“Tốt,” Quân nói. “M.S sẽ đảm nhiệm phần chiến lược thị trường, quảng bá và các kênh phân phối. Nhưng như chúng ta đã thống nhất, linh hồn của Vân Diệp, chất lượng và sự sáng tạo của sản phẩm, vẫn luôn nằm ở quyết định của em. Chúng ta sẽ tiếp tục con đường này cùng nhau, với sự tôn trọng và tin tưởng lẫn nhau.”

“Em tin là như vậy,” Diệp đáp, giọng đầy quả quyết.

Buổi tối hôm đó, khi trở về căn phòng khách sạn nhỏ mà M.S đã chuẩn bị, Diệp vẫn chưa hết bồi hồi. Cô nhìn thấy hình ảnh của mình trên các trang tin thời trang trực tuyến, bên cạnh những lời bình luận đầy thiện cảm. Nguyễn Thị Diệp – Nhà thiết kế của “Lụa Tái Sinh”. Một vị thế mới. Một danh xưng mà trước đây cô chưa từng dám nghĩ tới.

Cô không còn là cô gái quê mùa bị lừa gạt, không còn là nạn nhân của sự dối trá, cũng không còn là một thí sinh đang cố gắng tìm kiếm sự công nhận. Cô đã đứng dậy từ chính nơi mình vấp ngã, đã biến những mảnh vụn của quá khứ thành những tác phẩm nghệ thuật, và đã khẳng định được giá trị của bản thân cũng như di sản của gia đình mình.

Cô nghĩ đến cha. Cô tin rằng ở một nơi nào đó, ông đang mỉm cười tự hào. Cô nghĩ đến mẹ, đến Minh, đến những người dân làng Xá Vân. Tương lai của họ giờ đây đã có một tia sáng rực rỡ hơn.

Cầm trên tay chiếc cúp “Tinh Hoa Di Sản Việt”, Diệp thấy nó không chỉ là một giải thưởng. Nó là một trách nhiệm, một sự khởi đầu cho một hành trình mới. Con đường tơ lụa của Vân Diệp sẽ không còn mong manh như trước. Nó sẽ được dệt nên từ sự kiên cường, từ tài năng, từ sự hợp tác chân thành, và từ ngọn lửa đam mê không bao giờ tắt. Và cô, Nguyễn Thị Diệp, đã sẵn sàng để bước đi trên con đường đó, với một vị thế mới, một tâm thế mới, và một niềm tin vững chắc vào tương lai.

Đọc chương tiếp theo.

👉 Nghe giọng đọc cảm xúc tại:  

Comments

Popular posts from this blog

Lửa Thử Lụa – Chương 01: Xưởng lụa "Vân Diệp"

Mục lục truyện – Lửa Thử Lụa – Truyện ngôn tình hiện đại cảm động (48 chương)

Mục lục truyện - Bàn Cờ Đế Vương - Truyện Ngôn Tình Ngắn